Gương trong rương báo – The Mirror In A Valuable Case – Song ngữ

English: Tetcheng Liao.

Việt ngữ: Hòa Thượng Thích Tâm Châu.

Compile: Lotus group.

 

 

The Mirror In A Valuable Case – GƯƠNG TRONG RƯƠNG BÁU

 

Once upon a time there was a poor and weary man who was always in debt. Insolvent, he hid himself in the wilderness where he found a valuable case full of precious things. A crystal mirror covered them. The poor man was most delighted to see them. He did not hesitate to take them. But he was frightened when he discovered a man’s image in the mirror. Twisting his hands, he said, “I thought it was nothing more than on empty case. I wasn’t aware of your being in the case. Don’t get angry with me!” – He then gave up the whole case. So are the people from all walks of life.

Xưa có người nghèo mang nợ nhiều quá, không trả được, sợ trốn vào trong cánh đồng rộng. Đến đây, người ấy thấy một cái rương đựng đầy châu-báu, có tấm gương để trên những châu-báu ấy, đậy nắp. Trông thấy mừng quá, người ấy mở nắp ra coi, thấy bóng trong gương sợ quá, chắp tay nói: “Tôi tưởng rương không, không có gì, không biết có ngài ở trong rương này, xin ngài tha-thứ lỗi-lầm cho tôi. Xin đừng giận tôi!”

 

Those who are weary of countless annoyances in life and persecuted by the creditors of the Transmigration Devil, want to avoid them and free from them through their belief in Buddhism. They begin to practice their faith and do good deeds just as the valuable case to the poor man. Troubled by the man’s image- in the mirror, they wrongly cling to the ego taken as the real. They fall decadent and lose all their merits acquired previously from meditation, monastic grade and good deeds. Furthermore, they fail in their attainment of the Nirvana from the Three Vehicles, just like the stupid man sticking to the prejudice of the ego and abandoning their precious findings in the case.

Người phàm-phu bị vô-lượng phiền-não làm cùng-khốn, chủ nợ ma-vương sinh-tử ràng-buộc. Muốn tránh sinh-tử vào trong Phật-pháp tu-hành pháp lành, làm các công-đức, như gặp rương báu nhưng, bị gương “thân-kiến” (tư-tưởng cố-chấp thân mình) mê-hoặc, nhiễu-loạn, lầm tưởng là có “ta”, liền đóng kính lại và cho là chân-thực. Do đó, mất mọi công-đức, thiền-định đạo-phẩm, các pháp lành vô lậu (không còn bị sinh-tử) cùng đạo-quả Tam-thừa. Như người ngu bỏ rương báu, những người tham-trước ngã-kiến cũng thế! (13)

 

Chú thích:

  • (13) Đoạn trên dụ: Người đời bị nhiều phiền-não đau-khổ về thân-tâm trong vòng sinh-tử. Muốn tránh khỏi, người đời tu theo Phật-pháp nhưng, vì cho thân mình quá quí-trọng không tiến tu được.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. http://www.buddhism.org/Sutras/2/FablesSutra.htm
  2. https://tienvnguyen.net/a615/kinh-bach-du-sakyamuni-s-one-hundred-fables
  3. https://phatphapungdung.com/phap-bao/kinh-bach-du-thich-tam-chau-dich-113682.html
  4. https://daitangkinh.net/?f=Kinh-Bach-Du/2