Khu vườn chùa Nhật Bản – The Japanese temple gardens

English: Ajahn Brahm.

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi.

Compile: Middle Way Group.

Chương 1: Hoàn Hảo Và Khuyết Điểm – Perfection and guilt

02. Khu vườn chùa Nhật Bản – The Japanese temple gardens

 

Buddhist temples in Japan are renowned for their gardens. Many years ago, there was one temple that boasted the most beautiful garden of all. Travellers would come from all over the country just to admire its exquisite arrangement, so rich in simplicity.

Nhiều chùa Phật giáo ở Nhật nổi tiếng vì các khu vườn đẹp trong chùa. Cách đây nhiều năm, có một ngôi chùa tự hào có khu vườn ngoạn mục nhất trong tất cả các chùa. Khách phương xa đến không ngoài mục đích là để ngắm cách sắp xếp tuyệt vời nhưng rất đơn giản của ngôi vườn.

An old monk came to visit once. He arrived very early, just after dawn. He wanted to discover why this garden was considered the most inspiring, so he concealed himself behind large bush with a good view of the garden.

Lần nọ có một vị lão sư đến viếng chùa, ông đến rất sớm lúc trời vừa rạng đông. Ông muốn tìm hiểu tại sao khu vườn này được xem là ngoạn mục nhất, nên ông núp sau một bụi cây lớn nơi ông có thể nhìn rõ toàn thể quang cảnh.

He saw a young gardening monk emerge from the temple carrying two wicker baskets. For the next three hours, he watched the young monk carefully pick up every leaf and twig that had fallen from the spreading plum tree in the centre of the garden. As he picked up each leaf and twig, the young monk would turn it over in his soft hand, examine it, ponder over it; and if it was to his liking, he would delicately place it in one of the baskets. If it wasn’t to be of use to him, he would drop it in the second basket, the rubbish basket. Having collected and thought over every leaf and twig, having emptied the rubbish basket on the pile at the rear of the temple, he paused to take tea and compose his mind for the next crucial stage.

Ông thấy có một nhà sư trẻ trong chùa bước ra mang theo 02 giỏ mây. Trong 3 giờ liền ông theo dõi nhà sư này cẩn thận lượm từng chiếc lá cây và cành khô rơi xuống từ cây mận sum xuê đứng giữa khu vườn. Người lượm từng lá, từng que. Người săm soi mỗi lá, mỗi que. Người quan sát và suy ngẫm mỗi lần nâng lấy chiếc lá hay que khô. Lá nào người thích, người đặt vô một giỏ, số còn lại người bỏ vô giỏ kia, cái giỏ đựng rác. Sau khi lượm và đổ giỏ rác xong, người nghỉ uống trà giải lao cùng suy tính việc làm quan trọng sắp đến.

The young monk spent another three hours, mindfully, carefully, skilfully, placing each leaf and twig just in the right place in the garden. If he wasn’t satisfied with the position of a twig, he would turn it slightly or move it forwards a little until, with a light smile of satisfaction, he would move on to the next leaf, choosing just the right shape and colour for its place in the garden. His attention to detail was unparalleled. His mastery over the arrangement of colour and shape was superb. His understanding of natural beauty was sublime. When he was finished, the garden looked immaculate.

Trong ba tiếng kế tiếp nhà sư trẻ đặt mỗi lá, mỗi cành trong khu vườn vào chỗ phù hợp với mỗi lá, mỗi cành. Người làm công việc này một cách rất cẩn thận, chính xác và tỉnh thức. Nếu chưa vừa ý người lại chuyển đổi vị trí lá hay cái que bằng cách nhích lên hay nhích xuống hay trở qua, trở lại cho đến khi nào người mỉm cười đắc ý mới sang chiếc lá hay que khác. Người chọn màu sắc cũng như hình dáng của chiếc lá hay que phù hợp với vị trí của chúng trong vườn người mới vừa lòng. Nhà sư trẻ này có sự tỉ mỉ không ai bì kịp, nghệ thuật chọn hình dáng và màu sắc rất ngoạn mục, và am tường nét đẹp thiên nhiên vô cùng tinh tế. Do đó sau khi công tác xong ngôi vườn trở nên trong sáng kỳ diệu.

Then the old monk stepped out into the garden. From behind a broken-toothed smile, he congratulated the young gardening monk, ‘Well done! Well done indeed, Venerable! I’ve been observing you all morning. Your diligence is worthy of the highest of praise. And your garden … Well! Your garden is almost perfect.’

Bấy giờ lão sư khách bước ra. Bằng nụ cười với hàm răng thiếu trước hụt sau, ông khen tài làm vườn của nhà sư trẻ:

“Tuyệt, thật là tuyệt, thưa sư! Tôi đã theo dõi Sư trọn buổi sáng nay. Sự chuyên cần của Sư rất đáng được ngưỡng mộ. Và ngôi vườn của Sư… hầu như là toàn hảo.”

The young monk’s face went white. His body stiffened as if he had been stung by a scorpion. His smile of self-satisfaction slipped from his face and tumbled into the great chasm of the void. In Japan, you can never be sure of old grinning monks!

Vị Sư trẻ tái mặt và cứng người tưởng chừng như bò cạp cắn. Nụ cười tự mãn của người vụt tắt và rơi tỏm xuống vực thẳm trống không. Ở Nhật, không ai biếc chắc là mình có thể hiểu rõ cái cười của các vị sư cao tuổi!

‘What d…do…you mean?’ he stuttered through his fear. ‘What do y…you mean, ALMOST perfect?’ and he prostrated himself at the old monk’s feet. ‘Oh master! Oh teacher! Please release your compassion on me. You have surely been sent by the Buddha to show me how to make my garden really perfect. Teach me, Oh Wise One! Show me the way!’

“Thưa…. Lão sư…nói…. sao?” Khó chịu, nhà sư trẻ ấp úng thưa.

“Thưa lão sư, hầu như hoàn hảo là thế nào?” vừa nói người vừa sụp quỳ xuống chân lão sư. “Thưa lão sư, xin Ngài đoái thương con. Ngài chính được Đức Thế Tôn gởi xuống trần gian để chỉ dạy con cách biến ngôi vườn thành tuyệt hảo viên mãn. Xin ngài, bậc thánh nhân, hoan hỷ chỉ dạy giùm con.”

‘Do you really want me to show you?’ asked the old monk, his ancient face creasing with mischief.

‘Oh yes. Please do. Oh, please master!’

“Thật tình Sư muốn ta chỉ cho à?” Vị lão sư hỏi, vẻ mặt nhăn nheo hóm hỉnh.

“Dạ con xin… con xin lão sư!“

So, the old monk strode into the centre of the garden. He put his old but still strong arms around the leafy plum tree. Then with the laugh of a saint, he shook the hell out of that poor tree! Leaves, twigs and bark fell everywhere, and still the old monk shook that tree. When no more leaves would fall, he stopped.

Vị lão sư tiến thẳng ra giữa vườn, dùng đôi tay già nua nhưng hãy còn rắn chắc, ôm lấy thân cây mận rậm lá. Rồi với nụ cười như của một thánh nhân, ông rung cây mận đáng thương kia. Cành, lá, vỏ cây rơi tung tóe đầy sân, nhưng ông vẫn không ngừng. Khi không còn lá nào rơi nữa ông mới ngừng rung.

The young monk was horrified. The garden was ruined. The whole morning’s work was wasted. He wanted to kill the old monk. But the old monk merely looked around him admiring his work. Then with a smile that melts anger, he said gently to the young monk,

‘Now your garden is really perfect.’

Vị sư trẻ điếng hồn. Khu vườn tiêu tan mất rồi, công phu sáng giờ bị hoang phí. Người muốn giết vị lão sư. Nhưng vị lão sư nhìn quanh và tỏ vẻ thản phục công trình mình vừa mới hoàn tất. Rồi bằng nụ cười hòa nhã, ông ôn tồn nói với nhà sư trẻ:

“Bây giờ khu vườn của Sư mới thật sự hoàn hảo đó!”

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a878/chuong-1-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. Photo 1: https://www.amazon.com/Opening-Heart-other-Buddhist-Happiness/dp/9552402859
  4. Photo 2: https://path2inspiration.com/blogs/news/only-two-bricks-in-the-wall
  5. Photo 3: https://mymodernmet.com/otagi-nenbutsu-ji-temple-rakan-sculptures/
  6. Photo 4: https://www.newyorker.com/magazine/2019/04/22/guantanamos-darkest-secret