Happy Thanksgiving – Cám Ơn Cuộc Đời – Song ngữ

Anh ngữ: Nhóm Hoa Sen.

Việt ngữ: Hoang Thanh (Vo Ngoc Thanh – PharmD.).

Compile: Thánh Thông.

 

 

Thanksgiving Season.

This is a true story in Orange County, CA.

Mùa Lễ Tạ Ơn.

Đây là câu chuyện có thật xảy ra ở Quận Cam, CA.

 

Hoang Thanh (Vo Ngoc Thanh), a 30-year-old pharmacist, is a resident of Westminster, Orange County. Her Thanksgiving Day post titled “Thank You for Life” tells a moving story, simple but different, starting with the most common: “Just with a smile …”

Tác giả Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30. là cư dân Westminster, Orange County. Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa dề “Xin Cám Ơn Cuộc Ðời” kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thuờng, bắt đầu từ cái bình thuờng nhất:” Chỉ với một nụ cuời…” 

 

 

 

That is another Thanksgiving holiday season again. I still remember, the first time I heard about Thanksgiving, I thought, “Foreigners that …” rebuked “too, just set this ceremony, pretending that is a special day, surely, only to have the opportunity to sell their goods. It is a way to do business … “

Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại đến. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ Ơn, tôi thầm nghĩ, “Dân ngoại quốc sao mà… “quởn” quá, cứ bày đặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cũng chỉ để có dịp bán thiệp, bán hàng để nguời ta mua tặng nhau thôi, cũng là một cách làm business đó mà…”

 

The first year of my arrival in the United States, the Thanksgiving Day was completely unimportant to me, I was just happy to be off work that day, and had a good evening time eating with my family. Three years later, I really understood the meaning of Thanksgiving Day.

Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó đuợc nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần ăn uống với gia đình. Mãi ba năm sau thì tôi mới thật sự hiểu đuợc ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.

 

This time, I was practicing at a Pharmacy to get a Doctor of Pharmcy degreee. This drug store is very crowded, all day people do not rest, the phone is constantly ringing, so everyone is stressful, tired, easy to hit the ball, and almost no one floating – smiling – buds on the lips…

Thời gian này, tôi đang thực tập ở một Pharmacy để lấy bằng Duợc Sĩ. Tiệm thuốc này rất đông khách, cả ngày mọi nguời làm không nghỉ tay, điện thoại lúc nào cũng reng liên tục, nên ai nấy cũng đều căng thẳng, mệt mỏi, dễ đâm ra quạu quọ, và hầu như không ai có nổi một nụ cuời trên môi…

 

The pharmacy store has a female client patronage, her name is Josephine Smiley. I still remember her virtue face very well. That year she was nearly 80 years old, she had a disability in her arms and legs, so she was wheelchair-bound, rheumatoid arthritis, her fingers curled, and she was on cancer treatment at the end.

Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm đó bà đã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại đang điều trị ung thư ở giai đoạn cuối.

 

Every time, she came to take her medicine (she drank more than ten different variety pills a month, for all kinds of diseases), I looked at her anxiously. Because, I was so sorry for her, so I tried to laugh with her, softly asking her few questions, or sometime helping to push her wheelchair. Where I heard, her husband and her only child die in a car accident, while she escaped from a crippling illness and then became depressed, unable to work, and the cancer has been diagnosed for last 5 years. People in the shop said that, she is living alone in a nursing home.

Cứ mỗi lần, bà đến lấy thuốc (bà uống hơn muời mấy món mỗi tháng, cho đủ loại bệnh), tôi đều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thuờng ráng cuời vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ đẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và đứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhung lại bị tật nguyền, rồi từ dó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không đi làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thư. Mấy nguời làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà duỡng lão.

 

I still remember very well, in the afternoon before the Thanksgiving holiday in 1993, when she came to collect her medicine. She suddenly smiled at me and gave me a card and a sweet loaf of bread, that she bought for me. I said thank you, but she told me to open the card and read it. I open the card and my heart was touched – because of her hand writing words of shaking, and trembling:

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, vào chiều hôm truớc ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà đến lấy thuốc. Bỗng dưng bà cuời với tôi và đưa tặng tôi một tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn, thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền đi. Tôi mở tấm thiệp và xúc động nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:

 

Dear Thanh,

My name is Josephine Smiley, but life does not “smile” to me at all. Many times, I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say “Thank you”, Thanh.

Thank you, very much, for your smile…

Thanh thân mến,

Tên tôi là Josephine Smiley, nhưng cuộc sống Không có “nụ cười” với tôi cả. Nhiều lần tôi muốn tự tử, cho đến ngày tôi vào tiệm thuốc tây này. Cô là người luôn luôn mỉm cười với tôi, sau cái chết của chồng tôi và con trai tôi. Cô làm tôi cảm thấy hạnh phúc và giúp tôi tiếp tục sống. Nhân dịp ngày Lễ Tạ Ơn để nói lời “Cảm ơn”, Thanh.
Cảm ơn cô, rất nhiều, vì nụ cười của cô …

 

Then she hugs me and her tears were dropping from her eyes. For myself, I was numb standing there and felt my tears were dropping too, and I also felt that my throat was choking … I was completely unbelievable that, with a simple smile, it was able to help a person have the energy to survive. For the first time, I felt the noble significance celebration of the Thanksgiving Day.

Rồi bà ôm tôi và bà chảy nuớc mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình uớt, nghe cổ họng mình nghẹn… Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cuời, mà tôi đã có thể giúp cho một con nguời có thêm nghị lực để sống còn.
Ðó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghĩa cao quý của ngày lễ Tạ Ơn.

 

The Thanksgiving Day next year, I also looked forward to see her to get medicine before closing the shop. Then suddenly a young girl found me. She handed me a card and told me that Josephine Smiley had just died three days ago. She said at her last moment, she gave the nurse this card and asked her to hand it – in the Thanksgiving Day to me. And she had promised to fulfill her last wish. I burst into tears, and my teary eyes smeared the crooked, wiry on her hand writing paper:

Ngày Lễ Tạ ơn năm sau, tôi cũng có ý ngóng trông bà đến lấy thuốc truớc khi đóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ dến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm truớc. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô đến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta đã có hứa là sẽ làm tròn uớc nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nuớc mắt ràn rụa của tôi đã làm nhòe hẳn đi những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:

 

My dear Thanh,
I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile…
I love you, my “daughter” …

Thanh thân yêu,

Tôi đang nghĩ đến cô Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi nhớ đến cô, và tôi nhớ nụ cười của cô …
Tôi yêu cô, “con gái” của tôi …

 

I still remember that, I cried all day, could not work, and cried all over her funeral, “Mother American” who called me by “my daughter” …

Tôi còn nhớ, tôi đã khóc sưng cả mắt ngày hôm đó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, nguời “Mẹ American” đã gọi tôi bằng tiếng “my daughter” …

 

Before the Thanksgiving season of the year after, I transfer to a different pharmacy, because I know that – my heart is so weak, I will not be able to bear the great memory of love for her, on this special day, if I continue to work at that pharmacy.

Truớc mùa Lễ Tạ Ơn năm sau đó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ đặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy đó.

 

Until now, I still hold two cards of this patient. And since then, somehow, I deedply fall in love the Thanksgiving Day, perhaps – because, I felt the true meaning of this special holiday.

Mãi cho đến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của nguời bệnh nhân này. Và cũng từ đó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi đã “cảm” được ý nghĩa thật sự của ngày lễ đặc biệt này.


Usually in the United States, the Thanksgiving Day is an occasion for families to reunite. Everybody buy a card, or a gift, give it to someone you like, you love, or have ever been grateful… According to the American custom, of the family gathering on this holiday, the main dish is turkey.

Thông thường thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt. Mọi người đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào đó, đem tặng cho người mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn… Theo phong tục bao đời nay, thì trong buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ này, món ăn chính luôn là món gà tây (turkey).

 

From the few weeks before the Thanksgiving Day, almost in every supermarket is full of turkeys, chickens, live beef meat, ready-made meats … Every Thanksgiving season, there are millions of chickens killed, to prepare meat for people to cook. The Vietnamese people are very seldom eating turkey, maybe the turkey meat is dry, so often people select chicken, but the “the roaming chicken” instead. In the past, I usually eat chicken on this occasion party with my family. But from the day, I learned the Buddhist Dhamma (Dharma), I no longer eat any chicken meat. From a few weeks before this holiday, whenever I do anything good, or even a small good karma, I will dedicate transfering this merit field to all the turkey, chickens, and all the animals that have been killed and on this occasion, may they can escape from the Animal Realm and be rebirth into a new, better and happier life Realm.

Từ mấy tuần trước ngày Lễ TẠ ƠN, hầu như chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có… Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cảtrăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi người ăn nhậu. Người Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thường làm món gà ta,“gà đi bộ.” Ngày xưa tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Đạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần trước ngày lễ, hễ tôi làm được việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi hướng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được đầu thai vào một kiếp sống mới, tốt đẹp và an lành hơn.

 

For more than 10 years now, when come to the Thanksgiving season, I have been trying to organize my work, so that I can participate in the free meals organized by the Volunteers for the homeless people. With the feast like this, I just feel sorry for the poor American people, white Americans, black Americans, yellow people, and also for the Vietnamese themselves. They stood in line for hours, very orderly, in the cold autumn wind, many did not have a warm shirt, their whole body were shaking – because of the chilly weather… in turn waiting for getting a free meal, a blanket, and a sleeping bag.

Từ hơn 10 năm nay, cứ mỗi năm đến Lễ Tạ Ơn, tôi đều ráng sắp xếp công việc đểcó thể tham gia vào những buổi “Free meals” tổ chức bởi các Hôäi TừThiện, nhằm giúp bữa ăn cho những người không nhà. Có đến với những bữa cơm như thế này, tôi mới thấy thương cho những người dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, người da vàng cũng có, và có cả người Việt Nam mình nữa. Họ đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều người không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp…để chờ đến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua đêm.

 

Wherever on this earth, there are still so many people who are in need of our compassionate hearts … If we talk about the two words “thank you” to those we have been grateful for, maybe the list will be very long, because no one exists in this world without ever owes one or many others. We were born as humans, already a grace of God. As I am here today, write these lines…. as well as of the great generosity from my father, my mother, my teachers …

Ở nơi đâu trên trái đất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều người đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta…Nếu nói về hai chữ “TẠ ƠN” với những người mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều người khác. Chúng ta được sinh ra làm người, đã là một ơn sủng của Thượng Đế. Như tôi đây, có được ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy…

 

Thanks to my hometown: Vietnam, with two rainy and sunny seasons, with the poor people suffering. My hometown; the place that has greeted me since my birth, leaving in my heart many memories of the childhood. My homeland, is my homesickness, my love sickness, days and days here, as an exile from my home land …

Cám ơn quê hương tôi: Việt Nam, với 2 mùa mưa nắng, với những người dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi; nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê người…

 

Thank you, mother, you born me out and raised me until maturity. Thank you, Mother, for the hard days that bothered your back, your shoulders were warp down, the sadness you had silently endured for nearly a half of century ….

Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi dưỡng con cho đến ngày trưởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua….

 

Thank you, Dad, who raised, taught me to be. Thank you, Dad, for the hard days, the long day running for me to eat each piece of rice until full, sweat on the Dad’s back, to earn money to support me go to school …. 

Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học….

 

Thank you, teachers, taught me, have transferred to me so much knowledge to become a useful person for the country, society …

Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên người, đã truyền cho con biết bao kiến thức để con trở thành một người hữu dụng cho đất nước, xã hội…

 

Thank you, my sisters, my younger-sisters, for sharing with me in the most difficult days in life, the first days set foot in the strange and new country, having fun together, encouraged me to succeed, and have supported me when I stumbled or failed.

Thank you to all my friends, for giving me so many happy and sad memories – priceless gifts that I can not afford. Without you, there may be my white shirt time has nothing left to remember …. Thank you, my dear little old friends, have “raised” me for several years in my college time, with the “emty gigo milk can” – which you layed full of cook rice, vegetables, boiling eggs, cups of sweet stuff, or the ice tea glass in the food canteen nearby. 

Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt chân trên xứ lạ quê người, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại.

Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm – buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì để mà lưu luyến cả…

Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã “nuôi” tôi cả mấy năm trời Đại học, bằng những lon “gigo” cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nho, û hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào.

 

Thanks to all my client patients, for giving me the joy of work. Even with the most difficult patients, help me understand what is the suffering, the pain of disease … 

Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật…

 

Thanks to my bossmen, my boss lady, for letting me know the value of money, so that I understand that I should not waste money, because the honest money is always exchanged with hard labor … 

Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc…

 

Thankful to the lovers, the ones who left, have helped me to know how to love, to be happy, to be distressed, and separated…

Cám ơn những người tình, cả những người từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết được cảm nhận được thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly…

 

Thanks for the lines of poetry, music, have helped me find the joy in the moment of wandering, to forget the sadness of anxiety, to see life there is still something to remember, to love … 

Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương…

 

Thanks for the ups and downs of life, I have tasted all the sweet, bitter taste of life, to realize that this life is impermanent … so as to gradually reduce the “I” – the self-conceit in my youth time … 

Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc đời, để nhận ra cuộc sống này là vô thường… để từ đó bớt dần “cái tôi”- cái ngã mạn của ngày nào…

 

Thank you all … who have come in my life, and those whom I have never met. Because of: 

Xin cám ơn tất cả… những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì:

 

“Hundred years ago, we have not met,

Hundred years after, we aren’t sure to meet again?

Life is impermanent, and nothingness …

Let’s live together with a true loving kindness …

“Trăm năm trước thì ta chưa gặp,

Trăm năm sau, biết gặp lại không?

Cuộc đời sắc sắc không không

Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau…”

 

And so, every year, when the Thanksgiving season comes, I go to buy some cards, or a little gift to give to Mother, to my sister, to my loved ones, and to those who have helped me. This life, sometimes we also need to express our love, by a specific action, whether it is just a saying “Mercy Mother,” or a card, a rose. Love, is to be given, and to be received, if we missed this chance, someday our loved ones are no more, then the Thanksgiving Day will be meaningless?

Please give me once time, say Happy Thanksgiving: Thank you very much, this life …. 

Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những người đã từng giúp đỡ tôi. Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói “Con thương Mẹ”, hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải được cho đi, và phải được đón nhận, bởi lỡ mai này, những người thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?

Xin cho tôi được một lần, nói lời Tạ Ơn: Cám ơn lắm, cuộc đời này….

 

 

 

Source:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://hon-viet.co.uk/HoangThanh_ChiVoiMotNuCuoi.htm