Guilt and absolution – Tội lỗi và tha thứ
English: Ajahn Brahm
Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi
Compile: Lotus group
Chương 1: Hoàn Hảo Và Khuyết Điểm – Perfection and guilt
05. Guilt and absolution – Tội lỗi và tha thứ
A few years ago, a young Australian woman came to see me at my temple in Perth. Monks are often sought out for advice on people’s problems, perhaps because we’re cheap—we never charge a fee. She was tormented with guilt. Some six months previously, she had been working in a remote mining community in the north of Western Australia. The work was hard and the money good, but there was not much to do in the hours off work.
Cách đây vài năm có một người phụ nữ trẻ người Úc đến gặp tôi tại chùa ở Perth. Các nhà sư thường được những người gặp rắc rối tìm đến để thỉnh ý, có lẽ vì chúng tôi không tốn tiền – chúng tôi không bao giờ đòi lệ phí đâu. Cô đau khổ vì cảm thấy tội lỗi. Khoảng 6 tháng trước cô làm việc tại một khu mỏ thuộc vùng xa trên miền bắc Tây Úc. Công việc của cô rất vất vả, bù lại lương cô khá cao. Nhưng điều đáng nói là cô không biết làm gì lúc rỗi rãi.
So, one Sunday afternoon she suggested to her best friend, and her best friend’s boyfriend, that they all go out for a drive in the bush. Her girlfriend didn’t want to go, and neither did the boy, but it was no fun going alone. So, she cajoled, argued and badgered until they gave in and agreed to go on the drive in the bush.
Một trưa chủ nhật nọ cô đề nghị với người bạn thân và anh bạn thân của cô lái xe đưa cô vô rừng chơi. Bạn cô cũng như bạn trai của cô không muốn đi. Khổ nỗi đi một mình thì không vui. Do đó cô hết lời thuyết phục cho đến khi hai người này đồng ý đi mới thôi.
There was an accident: the car rolled on the loose gravel road. The young woman’s girlfriend was killed; the boy spiralized. The drive was her idea, yet she wasn’t hurt. She told me with sorrow in her eyes: ‘If only I hadn’t forced them to go. She would still be here. He would still have his legs. I shouldn’t have made them go. I feel so terrible. I feel so guilty.’
Tai nạn xảy ra: xe chạy trên đường trải sỏi bị trợt, lật. Bạn cô chết và bạn trai cô bị liệt. Cô thì không sao. Chuyến đi do cô chủ xướng nên cô đeo nặng mặc cảm tội lỗi. “Giá như con không nài ép họ đi thì cô ấy đâu có chết và anh ấy đâu có bị bại liệt. Đáng lẽ con không nên nài ép. Con hối hận quá. Con thật có tội” Cô nói với khóe mắt ngập tràn nỗi ân hận.
The first thought that came into my mind was to reassure her that it wasn’t her fault. She didn’t plan to have the accident. She had no intention of hurting her friends. These things happen. Let it go. Don’t feel guilty. But the second thought that came up was, ‘I bet she’s heard that line before, hundreds of times, and it obviously hasn’t worked.’ So, I paused, looked deeper into her situation, then told her it was good that she felt so guilty.
Ý nghĩ đến trong đầu tôi trước tiên là trấn an cô ấy bằng cách nói rằng đó không phải là lỗi của cô. Cô đâu có dự tính tai nạn ấy. Cô đâu có hại bạn cô. Chuyện tự nhiên xảy đến mà. Hãy để nó qua đi. Đừng mặc cảm tội lỗi. Nhưng ý nghĩ thứ hai lại đến, “Tôi tin rằng cô đã nghe những lời tương tự cả trăm lần rồi và rõ ràng chúng không có tác dụng gì.” Vì vậy tôi kịp thời dừng lại, nghĩ kỹ hiện trạng của cô, rồi nói với cô rằng cô cảm thấy có tội là điều tốt!
Her face changed from sorrow to surprise, and from surprise to relief. She hadn’t heard this before: that she should feel guilty. I’d guessed right. She was feeling guilty about feeling guilty. She felt guilty and everyone was telling her not to. She felt ‘double guilt’, guilt over the accident and guilt over feeling guilty. Our complicated minds work like that.
Mặc cô bỗng thay đổi từ hối hận sang ngạc nhiên và từ ngạc nhiên sang khuây khỏa. Trước đó cô chưa từng nghe ai nói cô nên cảm thấy tội lỗi! Tôi đã đoán đúng. Cô có mặc cảm về cái cảm nghĩ rằng mình có tội. Cô cảm thấy có tội, nhưng mọi người đều nói rằng cô không nên làm như vậy. Do đó cô cảm thấy “mình tội gấp đôi,” phần tội thứ nhất vì tai nạn, phần tội thứ hai vì mặc cảm mình có tội. Cái tâm phức tạp của chúng ta đối đãi như vậy đó.
Only when we had dealt with the first layer of guilt and established that it was all right for her to feel guilty could we proceed to the next stage of the solution: What’s to be done about it?
Chỉ khi nào chúng ta giải quyết xong phần tội thứ nhất và biết rằng việc cô cảm thấy có tội là chuyện thường tình, chúng ta mới có thể giải quyết được bước tiếp theo: phải làm gì với cái tội đó?
There’s a helpful Buddhist saying: ‘Rather light a candle than complain about darkness.’
Phật giáo có câu sau rất hữu dụng: “Nên thắp lên một ngọn nến hơn là ngồi đó than phiền bóng tối.”
There’s always something we can do instead of feeling upset, even if that something is just sitting peacefully for a while, not complaining.
Chúng ta nên tìm một việc gì đó để làm thay vì cảm thấy bồn chồn, ray rứt, thậm chí cái việc nói đây là ta chỉ ngồi tĩnh lặng trong khoảnh khắc không than phiền gì ráo.
Guilt is substantially different from remorse. In our culture ‘guilty’ is a verdict hammered out on hard wood by a judge in a court. And if no one else punishes us, we will look to punish ourselves, some way or another. Guilt means punishment deep in our psyche.
Về thực chất tội lỗi khác với hối hận. Trong xã hội của chúng ta “có tội” là lời tuyên án qua nhịp búa của quan chánh án. Và nếu không có ai phạt chúng ta, chúng ta sẽ tự phạt mình bằng cách này hay cách khác. Tội lỗi hàm ý một sự trừng phạt sâu tận trong tâm của chúng ta.
So, the young woman needed a penance to absolve her from guilt. Telling her to forget it and get on with life wouldn’t have worked. I suggested that she volunteer for work at her local hospital’s rehab unit, treating the casualties of road accidents. For there, I thought, she would wear away her guilt with all the hard work, and also, as usually happens in voluntary work, be helped so much by the very people she was there to help.
Do vậy cô này cần sám hối để được xóa tội từ lỗi do cô đã gây ra. Nếu nói với cô là hãy quên lỗi ấy đi và tiếp tục cuộc sống thường ngày thì sẽ không có hiệu quả. Nên tôi đã đề nghị cô làm việc cho một trạm y tế địa phương để săn sóc những người bị tai nạn giao thông. Tôi nghĩ công việc bận rộn ở đó sẽ giúp làm vơi đi phần nào cảm nghĩ tội lỗi của cô. Và, ở đó sẽ giúp cô sẽ được “giúp đỡ” bởi những người mà cô đang giúp – một sự thật thường thấy xảy ra trong các công tác thiện nguyện.
Sources:
Tài liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/p147a878/chuong-1-
- https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
- https://sebgrynko.medium.com/what-is-done-is-finished-3c983e44b57d
- https://lifehopeandtruth.com/change/repentance/how-to-deal-with-guilt-and-shame/