Chương 6: Uống trà lúc không còn lối thoát – Drinking tea when there’s no way out – Song ngữ

Opening The Door Of Your Heart, And Other Buddhist Tales Of Happiness

Mở Rộng Cửa Tâm Mình

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

Compile: Lotus group

 

Chương 6: Critical Proplems And Their Compassionate Solution – Vấn Đề Nan Giải Và Giải Pháp Nhân Đạo

  1. Drinking tea when there’s no way out – Uống trà lúc không còn lối thoát

 

There is always something we can do with the ingredients of our day, even if that something is just sitting down, enjoying our last cup of tea. The following story was told to me by a fellow schoolteacher, who had served in the British Army in World War II.

Luôn luôn có cái gì đó chúng ta có thể làm với các “nguyên liệu của một ngày sống chúng ta” dầu cái gì đó chỉ là ngồi xuống thưởng thức chén trà cuối cùng. Tôi được nghe câu chuyện sau đây kể bởi một quân nhân gốc thầy giáo chiến đấu trong thế chiến II.

 

He was on patrol in the jungles of Burma; he was young, far from home and very frightened. The scout from his patrol returned to tell the captain the terrible news. Their small patrol had stumbled into a huge number of Japanese troops. The patrol was vastly outnumbered and completely surrounded. The young British soldier prepared himself to die.

Bấy giờ ông là một lính trẻ, xa nhà, nhát gan, đang đóng trong rừng rậm ở Miến Điện. Trinh sát viên về báo cho đại úy đại đội trưởng biết đại đội ông bị quân Nhật rất đông, bao vây tứ phía. Thế là thập tử nhất sinh (mười phần chết một phần sống)!

 

He expected his captain to order the men to fight their way out: that was the manly thing to do. Maybe someone would make it. If not, well, they would take some of the enemy with them into death; that’s what soldiers did.

Anh nghĩ rồi thế nào đại úy của anh cũng sẽ ra lệnh mở đường máu – rất đẫm máu – để may ra một ít được thoát thân. Nếu không thoát được, họ cũng sẽ có một số lính Nhật làm bạn đồng hành trên đường xuống chốn suối vàng: nhiệm vụ của lính chiến là vậy đó.

 

But not the soldier who was the captain. He ordered his men to stay put, sit down, and make a cup of tea. It was the British Army, after all!

Nhưng đại úy đại đội trưởng của anh không phải là lính chiến thường tình. Ông ra lệnh án binh bất động, mọi người ngồi xuống, và pha trà. Quân đội Hoàng gia Anh mà (người Anh có truyền thống thích trà)!

 

The young soldier thought his commanding officer had gone mad. How can anyone think of a cup of tea when surrounded by the enemy, with no way out and about to die? In an army, especially at war, orders had to be obeyed. They all made what they thought was to be their last cup of tea. Before they had finished drinking their tea, the scout came back and whispered to his captain. The captain asked for the men’s attention.

‘The enemy has moved,’ he announced. ‘There is now a way out. Pack your kit quickly, and quietly—let’s go!’

Anh lính trẻ nghĩ đại úy của anh điên rồi! Ai đời bị bao vây nguy khốn, sắp chết đến nơi như thế này mà ngồi lại uống trà? Trong quân đội, nhất là vào thời chiến kỷ luật là kỷ luật, phải được tuân hành. Tất cả đều nghĩ đây là chén trà cuối cùng của họ. Trong lúc họ uống chưa hết bình trà, trinh sát viên trở lại kề miệng nói nhỏ với viên đại úy. Đại úy ra lệnh cho lính chú ý và tuyên bố:

“Địch chuyển quân rồi. Đường thoát đã sẵn. Nai nịt. Rút quân trong thầm lặng. Lên đường!”

 

They all got out safely, which is why he could tell me the story many years later. He told me that he owed his life to the wisdom of that captain, not just at war in Burma, but many times since. Several times in his life, it was as if he was surrounded by the enemy, completely outnumbered, with no way out and about to die. He meant by ‘the enemy’ serious illness, horrendous difficulty and tragedy, in the middle of which there seemed no way out. Without the experience in Burma, he would have tried to fight his way through the problem, and no doubt made it much worse. But instead, when death or deadly trouble surrounded him on all sides, he simply sat down and made a cup of tea.

Tất cả đều thoát đi an toàn (cho nên anh mới kể được chuyện ngộ nghĩnh này chớ!). Anh nói với tôi anh được trí tuệ sáng suốt của viên đại úy cứu khỏi chết, không phải chỉ lần bị vây ở Miến Điện mà còn nhiều lần khác nữa. Trong nhiều trận đời ông tưởng chừng như bị lọt vòng vây, không còn đường thoát thân chỉ chờ chết. Nếu không nhớ kinh nghiệm học được ở Miến Điện anh đã chiến đấu và chắc chắn đã làm tình huống thêm tồi tệ rồi. Nhưng anh nhớ và anh cho “ngồi xuống uống chén trà”.

 

The world is always changing; life is a flux. He drank his tea, conserved his powers and waited for the time, which always came, when he could do something effective, like escape.

Trái đất xoay vần; cuộc đời đổi thay. Anh uống trà, gìn giữ sức lực và chờ thời cơ – thế nào rồi cũng đến – để hành động hữu hiệu.

 

For those who don’t like tea, remember this saying: ‘When there’s nothing to do, then do nothing.’

It may seem obvious, but it may also save your life.

Đối với các bạn không thích trà, xin nhớ câu: “Lúc không có gì làm thì đừng làm gì cả”

Có vẻ hiển nhiên nhưng cũng có thể cứu mạng bạn.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a882/chuong-5-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://thedailyguardian.com/law-of-karma/