Chương 6: Con rắn, ông thị trưởng, và nhà sư – The little girl and her friend – Song ngữ

Opening The Door Of Your Heart, And Other Buddhist Tales Of Happiness

Mở Rộng Cửa Tâm Mình

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

 

Compile: Lotus group

Chương 6: Critical Proplems And Their Compassionate Solution – Vấn Đề Nan Giải Và Giải Pháp Nhân Đạo

  1. The snake, the mayor and the monk – Con rắn, ông thị trưởng, và nhà sư

 I spent more than eight years as a monk in Thailand. Most of that time I was in forest monasteries, living among snakes. When I arrived in 1974, I was told that in Thailand there are a hundred species of snake: ninety-nine are venomous—their bite will kill you—and the other one will strangle you to death!

Trong tám năm tu học ở Thái Lan, tôi thường trú trong tự viện giữa rừng già, nơi có nhiều rắn rít. Chín mươi chín phần trăm các loài rắn ở đây rất độc, một số có thể quấn chết người như không – tôi nghe nói như vậy từ lúc tôi mới tới hồi năm 1974.

 

During this time, I saw snakes almost every day. Once I stepped on a six-foot snake in my hut. We both jumped, fortunately in opposite directions. I even peed on a snake early one morning, thinking it was a stick. I apologized, of course. (Perhaps the snake thought it was being blessed with holy water.) And once while I was chanting at a ceremony a snake crawled up the back of one of the other monks. Only when it reached his shoulder did the monk turn around to look; and the snake turned to look at him. I stopped chanting and for a few ridiculous seconds the monk and the snake were eyeballing each other. The monk carefully flicked off his robe, the snake slithered away, and we carried on with the chanting.

Bấy giờ tôi gặp rắn hầu như hằng ngày. Có lần tôi đạp nhầm con rắn dài trên thước rưỡi ngay trong cốc tôi. May quá rắn cũng như tôi, cả hai nhảy ra hai phía. Lần khác tôi thấy rắn mà tưởng cành cây khô (xin lỗi rắn nha, rắn đâu đến đỗi vô tri như vậy!) một lần nữa – lần này mới lạ – có con rắn làm sao không biết mà có thể bò lên lưng của một sư bạn đang ngồi tụng kinh chung vói các sư chúng tôi. Lúc tôi thấy thì rắn đã lên tới vai sư rồi. Tôi ngưng ngang câu kinh trong lúc rắn và sư đưa mắt nhìn nhau. Sư bạn tôi nhẹ hất vạt áo và rắn bò đi một cách tự nhiên. Tôi tiếp tục bài kinh, nhưng tâm vẫn chưa thật định tĩnh.

 

We were trained as forest monks to develop loving-kindness for all creatures, especially snakes. We cared for their welfare. That is why, in those days, no monk would ever be bitten.

Là sư tu học trong rừng, chúng tôi được dạy rải tâm từ bi đến mọi loài vật, nhất là rắn rít. Chúng tôi phải bảo vệ chúng. Đó phải chăng là một trong những lý do chúng tôi chưa ai bị rắn cắn.

 

I saw two huge snakes while I was in Thailand. The first was a python at least seven meters long with a body as thick as my thigh. When you see something that size, you stop in disbelief; but it was real. I saw it again a few years later and many other monks in that monastery also saw it. I have been told it is now dead. The other huge snake was a king cobra. It was on one of the three occasions living in Thai rainforests when I felt the atmosphere become electric, the hairs stand upon my neck and my senses suddenly become inexplicably acute. I turned a corner of the jungle path to see a thick blacksnake blocking the 1.5-metre-wide path. I could not see its head or its tail: both were in the bushes. And it was moving. By following its movement, I counted the length of that snake in path widths. It took seven path widths until I saw the tail. That snake was over 10 meters long! I saw it. I told the local villagers. They told me it was a king cobra—a big one.

Tại Thái tôi có dịp thấy con trăn dài cả bảy thước, to bằng bắp vế; tôi vô cùng ngạc nhiên và không thể tưởng tượng nổi. Tôi thấy con trăn này một lần nữa cùng với các bạn đồng tu, nhưng sau đó nghe nói trăn đã chết! Con rắn to thứ nhì mà tôi thấy làm tôi rợn tóc gáy luôn. Lúc ấy tôi đang đi trong rừng, tôi chợt thấy một khúc thân đen ngòm vừa to vừa dài chận ngang đường với đầu đuôi khuất trong bụi rậm hai bên đường. Biết là con rắn thật lớn, tôi theo dõi và tính sơ nghĩ nó dài ít nhất phải mười thước. Tôi thuật lại cho dân làng nghe, họ nói đó là con rắn hổ mang chúa – rất to và rất nguy hiểm!

 

A Thai monk disciple of Ajahn Chah, now a famous teacher in his own right, was meditating in the Thai jungle with a number of monks. The sounds of an approaching creature caused them all to open their eyes. They saw a king cobra coming towards them. In some parts of Thailand, the king cobra also bears the name ‘one step snake’, because after its trikes you all you have left is one step, and then death! The king cobra came up to the senior monk, raised its head level with the monk’s head, opened its hood and began spitting, ‘Hsss! Hsss!’

What would you do? It would be a waste of time running. Those big snakes can go much faster than you can.

Một đệ tử của Ajahn Chah, nay là một sư rất nổi tiếng, thuật lại câu chuyện sau: Sư đang tọa thiền với một sư khác trong rừng. Có tiếng động cho biết có một con rắn hổ mang to lù lù bò đến. Nhiều nơi ở Thái gọi rắn hổ mang là “rắn một bước” có nghĩa là khi bị nó mổ rồi nạn nhân chỉ bước được một bước là sụm xuống chết ngay chớ không còn con đường thoát thân nào cả. Rắn bò tới vị sư cả vươn đầu cao ngang đầu sư cả, phùng mang và bắt đầu kêu phì phì. Đứng vào thế của sư, bạn sẽ làm gì nè? Chạy? Vô ích vì hổ mang phóng rất nhanh, nai còn chạy không kịp và bị mổ huống hồ gì bạn!

 

What the Thai monk did was to smile, gently raise his right hand, and softly pat the king cobra on the top of its head, saying in Thai, ‘Thank you for coming to visit me.’ All the monks saw that. This was a special monk with exceptional kindness. The king cobra stopped hissing, closed its hood, lowered its head to the ground, and went to see one of the other monks, ‘Hsss!Hsss!’ That monk said later that no way was he going to try patting a king cobra on the head! He froze. He was terrified. He was silently wishing the king cobra would quickly go off and visit one of the other monks.

Sư cả điềm nhiên mỉm cười, từ từ đưa tay lên vỗ nhẹ lên đầu rắn nói: «Cám ơn bạn đã đến viếng sư”. Tất cả các sư đều sửng sốt hơn khi các sư thấy rắn xếp mang, hạ đầu và bò tới một sư khác. Sư “có duyên” này kể lại rằng sư điếng người, chớ còn hồn vía đâu mà vỗ đầu rắn như sư cả.

 

That cobra-patting Thai monk once stayed several months sat our monastery in Australia. We were building our main hall and had several other building projects waiting for approval at our local council’s offices. The mayor of the local council came for a visit to see what we were doing. The mayor was certainly the most influential man in the district. He had grown up in the area and was a successful farmer. He was also a neighbor. He came in a nice suit, befitting his position as mayor. The jacket was unbuttoned, revealing a very large, Australian-size stomach, which strained at the shirt buttons and bulged over the top of his best trousers. The Thai monk, who could speak no English, saw the mayor’s stomach. Before I could stop him, he went over to the mayor and started patting it. ‘Oh no!’ I thought. ‘You can’t go patting a Lord Mayor on the stomach like that. Our building plans will never be approved now. We’re done! Our monastery is finished.’

Sư cả vỗ đầu rắn nổi tiếng là một chơn tu rất từ bi. Ngài có đến Úc và an trú tại tự viện của chúng tôi. Bấy giờ chúng tôi đang xây chánh điện và xúc tiến nhiều công trình kiến trúc khác. Một hôm ông Thị trưởng sở tại đến viếng để thanh tra công trình xây cất. Ông này làm thị trưởng thì chắc chẳng ai bằng. Ông sinh ra và lớn lên tại địa phương. Ông còn là một nhà nông rất thành công. Tưởng ông dềnh dàng, bệ vệ, với cái bụng quá khổ khiến chiếc áo vét ông mặc hôm ấy không gài nút được. Gặp ông sư cả thản nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên bụng “trống chầu” của ông. Tôi nghĩ, “Thôi chết rồi, các công trình dở dang của tự viên khó thể hoàn tất!”

 

The more that Thai monk, with a gentle grin, patted and rubbed the mayor’s big stomach, the more the mayor began to smile and giggle. In a few seconds, the dignified mayor was gurgling like a baby. He obviously loved every minute of having his stomach rubbed and patted by this extraordinary Thai monk. All our building plans were approved. And the mayor became one of our best friends and helpers.

Trong lúc vỗ bụng ông, sư cả nhìn ông mỉm cười. Ông cười theo và cười càng lúc càng đắc ý hơn. Rõ ràng ông thích được sư cả vỗ bụng. Thế là tất cả các công trình đều được chấp thuận và sư cả trỏ thành người bạn rất thân của chúng tôi và rất nhiệt tình đối với tự viện.

 

The most essential part of caring is where we’re coming from. That Thai monk was coming from such a pure heart that he could pat king cobras on the head, and mayors on the stomach, and they both loved it. I would not recommend that you try this. At least not until you can care like a saint.

Tâm từ bi là nền tảng của mọi hành động của các sư chúng tôi. Sư cả có tâm từ bi nên ông có thể vỗ đầu rắn hổ mang và vỗ bụng ông thị trưởng, và cả hai đều quý mến sư. Dĩ nhiên tôi không dám khuyến khích các bạn làm như vậy nếu các bạn chưa nhập vào dòng Thánh.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a883/chuong-6-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://visiontowardslife.wordpress.com/2020/09/29/monk-and-the-snake/