Chương 5: Cười Bằng Hai Ngón Tay – The two-finger smile – Song ngữ
English: Ajahn Brahm
Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi
Compile: Lotus group
Chương 5: Tạo Dựng Hạnh Phúc – Creating happiness – Song ngữ
38. The two-finger smile – Cười Bằng Hai Ngón Tay
Praise saves us money, enriches our relationships and creates happiness. We need to spread more of it around.
Lời khen đáng đồng tiền, thắt chặt tình giao hảo và tạo niềm vui hạnh phúc. Chúng ta cần phổ biến rộng rãi khời khen.
The hardest person to give any praise to is ourself. I was brought up to believe that someone who praises themselves becomes big-headed. That’s not so. They become big-hearted. Praising our good qualities to ourselves is positively encouraging them.
Người mà chúng ta khó khen nhất là chính chúng ta. Tôi lớn lên trong truyền thống tin tưởng rằng ai tự khen là người tự cao tự đại. Thật ra không phải vậy đâu. Họ hào hiệp, rộng lượng thì đúng hơn. Khen các đức tánh của mình là tích cực khuyến khích chúng đó chớ.
When I was a student, my first meditation teacher gave me some practical advice. He began by asking me the first thing I did after getting up in the morning.
‘I go to the bathroom,’ I said.
‘Is there a mirror in your bathroom?’ he enquired.
‘Of course.’
‘Good,’ he said. ‘Now, every morning, even before you brush your teeth, I want you to look in that mirror and smile at yourself.’
Hồi còn là sinh viên theo học lớp thiền, tôi được thầy cho một lời khuyên rất thực tế. Ông hỏi tôi làm gì trước tiên sau khi sáng thức dậy.
“Dạ, làm vệ sinh” tôi đáp.
“Trong phòng vệ sinh có kiếng soi mặt không?”
“Dạ có.”
“Tốt,” ông nói, “Vậy chú hãy nhìn vô kiếng cười trước khi đánh răng. Tôi muốn chú cười với chú trong kiếng.”
‘Sir!’ I began to protest. ‘I am a student. Sometimes I go to bed very late, and get up in the morning not feeling my best. Some mornings, I would be frightened to look at myself in a mirror, let alone smile!’
“Dạ cười gì nổi mà cười, thưa thầy,” tôi chống chế, “sinh viên tụi con thường ngủ trễ, sáng dậy ít khi tỉnh táo, thấy mặt là phát sợ rồi.”
He chuckled, looked me in the eye and said, ‘If you cannot manage a natural smile, then take your two index fingers, place one on each corner of your mouth, and push up. Like this.’ And he showed me.
He looked ridiculous. I giggled. He ordered me to try it. So, I did.
Ông khẽ cười, nhìn thẳng vô mắt tôi và bảo: “Nếu cậu không thể cười tự nhiên thì dùng hai ngón tay trỏ kéo chằng miệng ra mà cười.” Ông làm thử và nói, “Như vầy nè.”
Ông trông rất dị hợm. Tôi bật cười khúc khích. Ông biểu tôi làm thử. Tôi làm cho ông coi.
The very next morning, I dragged myself out of bed and staggered to the bathroom. I looked at myself in the mirror. ‘Urrgh!’ It was not a pretty sight. A natural smile wasn’t a goer. So, I got out my two index fingers, placed one on each corner of my mouth and pushed up. I then saw this stupid young student making a silly face in the mirror, and I couldn’t help grinning. Once there was a natural smile, I saw the student in the mirror smiling at me. So, I smiled even more. The man in the mirror smiled even more. In a few seconds, we ended up laughing at each other.
Ngay sáng hôm sau, tôi lê thân ra khỏi giường, đi băng xiêng băng nai vô phòng tắm. Tôi nhìn lên kiếng “Rrrrr!” Dễ sợ. Không sao tôi mở miệng cười được. Tôi nghe lời thầy lấy tay kéo chằng miệng ra. Tôi thấy thằng ngốc trong kiếng và không sao nín cười được. Thằng ngốc cười lại tôi. Tôi cười lớn hơn. Nó cũng cười lớn hơn. Sau cùng hai đứa cùng cười với nhau.
I continued that practice every morning for two years. Every morning, no matter how I felt when I got out of bed, I was soon laughing at myself in the mirror, usually with the help of my two fingers. People say I smile a lot these days.
Perhaps the muscles around my mouth got kind of stuck in that position.
Tôi thực tập cười như vậy trong vòng hai năm. Mỗi sáng, sau khi thức dậy, làm gì thì làm, tôi đều cười với tôi trong kiếng bằng hai ngón tay trỏ của tôi. Hiện tôi có tiếng là người hay cười. Phải chăng các cơ quanh miệng của tôi đã quen với cái cười rồi.
We can try the two-finger trick any time of the day. It is especially useful when we feel sick, fed up or down right depressed. Laughter has been proved to release endorphins into our bloodstream, which strengthens our immune system and make us feel happy.
Tôi có thể thử cái trò cười bằng hai ngón tay này bất cứ lúc nào. Nó giúp tôi rất nhiều, nhất là trong lúc bệnh, buồn bực, chán nản hay trầm cảm. Cười giúp thảy vô máu chất endorphin có khả năng củng cố hệ thống miễn nhiễm và làm con người hưng phấn.
It helps us see the 998 good bricks in our wall, not only the two bad bricks. And laughter makes us look beautiful. That’s why I sometimes call our Perth Buddhist temple ‘Ajahn Brahm’s Beauty Salon’.
Cười giúp chúng ta thấy 998 viên gạch tốt (xem “Hai viên gạch lệch”, số 1). Cười làm đẹp chúng ta. Vì vậy, tôi thỉnh thoảng gọi tự viện Perth là “Viện thẩm mỹ của Ajahn Brahm”
Sources:
Tài liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/p147a882/chuong-5-
- https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
- http://samundarbaba.blogspot.com/2016/10/sycophancy-or-chamchagiri-in-indian.html