Chương 4: Xử án – The trial – Song ngữ
English: Ajahn Brahm
Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi
Compile: Lotus group
Chương 4: Sân Hận Và Tha Thứ – Anger and Forgiveness
29. The trial – Xử án
In order to express your anger, you have to justify it to yourself first. You have to convince yourself that anger is deserved, appropriate, right. In the mental process that is anger, it is as if a trial occurs in your mind. The accused stands in the dock in the court in your mind. You are the prosecutor. You know they are guilty, but to be fair, you have to prove it to the judge, your conscience, first. You launch into a graphic reconstruction of the ‘crime’ against you. You infer all sorts of malice, duplicity and sheer cruelty of intention behind the accused’s deed. You dredge up from the past their many other ‘crimes’ against you to convince your conscience that they deserve no mercy.
Sân hận luôn luôn được bắt đầu bằng cuộc xét xử bởi một tòa án do người giận hờn dựng ra trong đầu mình. Nếu bạn là người sân hận bạn sẽ ngồi vào ghế công tố, còn đối tượng của sân hận ngồi vào ghế bị cáo; quan tòa là lương tâm. Bạn biết bị cáo có tội rồi, song bạn vẫn tìm cách chứng minh cho quan tòa thấy cái tội ấy bằng một bản cáo trạng dài hầu cuộc xử án có vẻ công bằng và tâm bạn bình an. Bạn luận ra đủ thứ tội lỗi, như các dã tâm, trò ăn ở hai lòng và những hung tàn của bị cáo. Bạn còn trở về quá khứ moi móc các “tội lỗi” khác của bị cáo để thuyết phục quan tòa rằng bị cáo không đáng được khoan hồng.
In a real court of law, the accused has a lawyer too who is allowed to speak. But in this mental trial, you are in the process of justifying your anger. You don’t want to hear pathetic excuses or unbelievable explanations or weak pleas for forgiveness. The lawyer for the defense is not allowed to speak. In your one-sided argument, you construct a convincing case. That’s good enough. Conscience brings down the hammer and they’re GUILTY! Now we feel OK at being angry with them.
Ngoài đời bị cáo có luật sư biện hộ, nhưng trong tòa án sân hận thì không, hay đúng ra luật sư của bị cáo không được quyền ăn nói. Bạn, người sân hận và cũng là công tố viên, không mong muốn nghe lời biện hộ hoặc cả lời xin lỗi chơn tình hay lời cầu xin thống thiết nào hết. Bạn tự tung tự tác dựng lên một bản án thuyết phục theo ý bạn. Và chiếc búa của quan tòa lương tâm bạn cứ việc gõ xuống là xong: có tội! Bấy giờ bạn có đủ lý để giận.
Many years ago, this is the process I saw happen in my own mind whenever I got angry. It seemed so unfair. So, the next time I wanted to get angry with someone, I paused to let ‘the defense lawyer’ have their say. I thought up plausible excuses and probable explanations for their behavior. I gave importance to the beauty of forgiveness. I found that conscience would not allow a verdict of guilty any more. It became impossible to judge the behavior of another. Anger, not being justifiable, was starved of its food and died.
Nhiều năm trước đây tôi thường lập tòa án xét xử như trên lúc tôi giận ai. Thiệt là bất công! Biết vậy, sau này mỗi khi tôi nổi sân, tôi dừng lại để cho luật sư của bị cáo bào chữa. Tôi nghĩ tới các lý lẽ hợp lý và mọi giải thích có thể của luật sư biện hộ. Tôi còn dành cho sự tha thứ một tầm quan trọng rất đặc biệt. Lương tâm tôi không còn làm quan tòa kết án nữa. Không có tội nhân, sân hận không có lý do phát sanh. Và tôi không còn giận ai nữa cả.
Source:
Tài liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/p147a881/chuong-4-
- https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
- https://www.boldsky.com/relationship/marriage-and-beyond/2016/why-do-indian-couples-fight-099766.html