Chương 4: Khóa tu học – The retreat – Song ngữ

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

Compile: Lotus group

 

Chương 4: Sân Hận Và Tha Thứ – Anger and Forgiveness

30. The retreat – Khóa tu học

 

The trigger for much of our anger is frustrated expectation. We sometimes invest so much of ourselves in a project that when it doesn’t turn out as it should we become irritated. All ‘shoulds’ point to an expectation, a prediction for the future. We might have realized by now that the future is uncertain, unpredictable. Relying too much on an expectation for the future, a ‘should’, is asking for trouble.

Đầu dây mối nhợ của giận hờn là mong chờ không tới. Chúng ta thường đầu tư nhiều cho mình, nhưng nếu kết quả không như ý, chúng ta sẽ dễ giận hờn. Nói “không như ý” có nghĩa là mong cầu không đáp ứng một trăm phần trăm – suy đoán sai lạc. Chúng ta phải hiểu rằng tương lai chưa đến và không có gì gọi là biết chắc hết. Tương lai không thể dự đoán được. Dựa quá nhiều vào tương lai vô định là mời mọc khó khăn đến đó các bạn à!

 

A Western Buddhist I knew many years ago became a monk in the Far East. He joined a very strict, remote, meditation monastery, in the mountains. Every year they held a sixty-day meditation retreat. It was tough; it was rigid, not for weak minds.

Tôi biết một Phật tử phương Tây sau trở thành nhà sư sống ở Viễn Đông. Sư trú trong một thiền viện rất nghiêm ngặt trên một vùng núi hẻo lánh. Hàng năm thiền viện có tổ chức một khóa tu học hai tháng mà điều kiện rất khắt khe, thiền sinh yêu yếu không tài nào theo nổi.

 

They rose at 3.00 a.m. and by 3.10 a.m. they were sitting cross-legged in meditation. The whole day was regimented into a routine of fifty minutes sitting meditation, ten minutes walking meditation, fifty minutes sitting meditation, ten minutes walking meditation, and so on. They took their meals in the meditation hall, sitting cross-legged in their meditation place; no talking was allowed. At 10.00 p.m. they could lie down to sleep, but only in the meditation hall in the same spot where they had been meditating. Getting up at 3.00 a.m. was optional: you could get up earlier if you wanted, but not later! The only break was for the daily interview with the fear-some master, and short toilet breaks of course.

Mỗi buổi sáng họ phải thức dậy lúc 3:00 giờ, có thể trước nhưng không được sau giờ đã định đó, và 3:10 phải vô thiền đường, xếp bằng theo thế hoa sen và hành thiền tọa. Họ ngồi thiền năm mươi phút rồi đi thiền mười phút và lặp lại thời khóa biểu này suốt ngày cho đến 10:00 giờ tối mới được nằm xuống, nằm ngay tại chỗ thiền. Họ ăn cũng tại chỗ thiền, ngồi ăn trong thế hoa sen và không được nói chuyện. Họ chỉ được xả thiền lúc trình pháp hoặc đi vệ sinh – trình pháp với sư thầy đáng sợ và đi vệ sinh ngắn hạn mà thôi.

 

After three days, the legs and back of the Western monk were very sore. He was not used to sitting so long in a position that was so uncomfortable for a Westerner. Moreover, he still had another eight weeks to go. He began to doubt seriously whether he could endure such a long retreat.

Sau ba hôm nhà sư Tây phương của chúng ta bị đau lưng và tê chân vì không quen ngồi lâu với thế hoa sen. Ông bắt đầu nghi không biết có thể theo nổi tám tuần như vậy không.

 

At the end of the first week, things weren’t getting any better. He was often in agony, sitting like that hour after hour. Those who have been on a ten-day meditation retreat would know how painful it can get. He had another seven-and-a-half week to face.

Qua tuần đầu tiên ông không thấy có tiến bộ nào đáng kể. Trái lại ông bị đau nhức nhiều hơn, đau đến độ khó ở. Nhưng ông còn phải ngồi bảy tuần nữa.

 

This man was tough-minded. He gathered all his determination and endured, second by second. By the end of the first fortnight (2 weeks) he’d really had enough: the pain was too much. His Western body wasn’t cut out for this sort of treatment. This was not Buddhism, the Middle Way.

Ông là người quả cảm nên quyết tâm chịu đựng. Sau tuần thứ hai ông cảm thấy đau nhức quá sức và khởi lên ý nghĩ “như vậy là quá đủ” cho ông rồi. Thân thể ông không thể chịu đựng thêm nữa! Ông nhớ lời dạy “Phật giáo là Trung đạo” và tự hỏi đây có phải là trung đạo không?

 

Then he looked around at the Asian monks, also gritting their teeth, and pride pushed him through another fortnight. During this time, his body felt as if on fire with pain. His only relief was the 10.00 p.m. gong, when he could stretch out his tortured body to relax. But it seemed that as soon as he disappeared in sleep, the 3.00 a.m. gong would sound, waking him to another day of torment.

Ông nhìn sang các sư Á đông, thấy họ cũng cắn răng chịu đựng. Vì tự ái, ông đổi ý và ngồi lại thay vì bỏ cuộc. Hai tuần nữa trôi qua. Thân thể ông như ngồi trên đống lửa. Ông chỉ chờ tới 10:00 giờ đêm kiểng đổ để nằm xuống, vươn vai, duỗi tay, ngay chân và thư giãn. Nhưng giấc ngủ qua mau, kiểng 3:00 sáng lại đánh thức ông dậy để rồi ông phải trải qua thêm một ngày dài đầy khổ hạnh khác.

 

At the end of the thirtieth day, hope twinkled dimly in the distance. He was now past the halfway mark. He was on the home stretch, ‘almost there,’ he thought trying to convince himself. The days grew longer and the pain in his knees and back grew sharper. At times he thought he would cry.

Sau ngày thứ ba mươi ông qua được nửa đoạn đường. Niềm hy vọng của ông bắt đầu nhen nhúm lờ mờ phía xa xa, “gần tới đích rồi”. Tuy nhiên ông vẫn còn cảm thấy ngày dài lê thê và đau nhức cứ gia tăng; nhiều lúc ông muốn khóc.

 

Still, he pushed through. Two weeks to go. One week to go. In that last week, time dragged like an ant stuck in treacle. Even though he was now used to enduring pain, it was no easier. To give in now, he thought, would be unfaithful to all he had endured so far. He was going to see it through, even if it killed him; and at times he thought it might.

Ông tiếp tục. Còn hai tuần, rồi một tuần. Vào tuần sau cùng, thời gian trôi như kiến bị mật đường cầm chân. Tuy đã quen quen nhưng ông biết là không phải dễ. Mà bỏ cuộc bây giờ thì không thể được vì công lao ông đã chịu đựng bảy tuần qua. Ông phải đi đến cùng dầu phải thân hoại mạng chung; có lúc ông nghĩ ông không sống nổi.

 

He woke up to the 3.00 a.m. gong of the sixtieth day. He was almost there. The pain on that last day was incredible. As if pain had only been teasing him up to then, but now was pulling no punches. Even though there were only a few hours to go, he wondered if he would make it.

Kiểng 3:00 giờ sáng ngày thứ sáu mươi vừa đổ. Ông thức giấc; đau nhức như lâu nay, nếu không muốn nói là đau nhức cùng cực vì số ngày chồng chất.

 

Then came the final fifty minutes. He began that session imagining all the things he would do, starting in only one hour’s time, when the retreat was over: the long hot bath, the leisurely meal, talking, lounging—then the pain interrupted his planning, demanding all of his mind. He opened his eyes slightly, secretly, several times during that last session to peek at the clock. He couldn’t believe that time was strolling so slowly. Maybe the batteries in the clock needed changing? Maybe the clock would stop altogether with the hands forever stuck five minutes before the end of the retreat? The final fifty minutes were like fifty aeons, but even eternity must come to an end someday. And so it did. The gong sounded, so sweetly, for the end of the retreat. Waves of pleasure coursed through his body, driving the pain deep into the background. He’d made it. Now he would treat himself. Bring on the bath!

Rồi thời thiền năm mươi phút sau cùng bắt đầu. Ông ngồi xuống, chân tréo thế hoa sen, tâm trí nghĩ về các chuyện ông sẽ làm ngay sau khi khóa tu học chấm dứt, như tắm nước nóng cho đã, ăn uống thong dong, chuyện trò thoải mái, lang thang đó đây v.v… bất chợt đau nhức dấy về khuấy động thân tâm ông. Ông hé mắt nhìn trộm đồng hồ mấy lượt. Ông có cảm tưởng thời gian như ngừng trôi. Và cây kim dài dường như dừng lại chỗ con số mười một khiến năm phút sau cùng kéo dài ra thành những năm mươi thiên kỷ! Cái gì đã bắt đầu thì sau cùng sẽ chấm dứt. Kiểng đổ kết thúc thời thiền sau cùng và hoàn mãn khóa tu học sáu mươi ngày. Tiếng kiểng nghe sao ngọt ngào và dễ mến vô cùng. Ông cảm thấy lâng lâng, sảng khoái. Hỷ lạc đến với ông bằng nhiều đợt liên tục, đẩy lùi tất cả đau nhức về phía sau. Ông thành công. Ông đi đến đích. Ông sẽ tự tưởng thưởng mình. Bằng một chầu tắm nước nóng!

 

The master rang the gong again to get everyone’s attention. He had an announcement to make. He said, ‘This had been an exceptional retreat. Many monks have made great progress and some have suggested to me, in their private interviews, that the retreat should be extended for another two weeks. I think this is a magnificent idea. The retreat is extended. Carry on sitting.’

 

All the monks folded their legs again and sat motionless in meditation, to begin another two weeks. The Western monk said that he didn’t feel any pain in his body any more. He was just trying to figure out who those damn monks were who suggested the extension, and thinking what he was going to do to them once he found out! He hatched the most unmonkish plans for those uncaring monks. His anger blotted out all pain. He was incensed. He was murderous. He had never felt so much anger before. Then the gong sounded again. It was the quickest fifteen minutes of his life.

Bất thần kiểng chợt đổ. Sư cả có điều muốn nói với thiền sinh. Ông tuyên bố:

 

“Khóa tu học thật tuyệt vời. Nhiều sư tiến bộ vượt bực, cho nên có đề nghị – đề nghị trong lúc trình pháp – xin kéo dài khóa thêm hai tuần nữa. Thiết nghĩ đó là ý kiến tuyệt diệu. Vậy chúng ta hãy tiếp tục. Xin ngồi lại”

 

Tất cả riu ríu ngồi xuống, xếp bằng trong thế hoa sen và bắt đầu hai tuần nữa. Nhà sư Tây phương của chúng ta thuật lại rằng bấy giờ ông không còn thấy đau nhức nữa. Ông chỉ muốn biết sư nào đã đề nghị quái ác như vậy. Ông còn muốn sẽ có thái độ “không xứng sư” đối với các sư thiếu hiểu biết như vậy. Sân hận đã làm ông quên đau nhức. Ông đang nung nấu căm hờn. Ông đang đằng đằng sát khí.

 

Kiểng bất chợt đổ nữa. Mười lăm phút vừa rồi, ông kể, là khoảnh khắc đi qua nhanh nhất trong đời ông.

 

‘Retreat over,’ the master said. ‘There are refreshments for you all in the refectory. Go at your leisure. You may talk now.’

The Western monk was lost in confusion. ‘I thought we were meditating for another two weeks. What’s going on?’ A senior monk who spoke English saw his bewilderment and came over. Smiling, he said to the Westerner, ‘Don’t worry! The master does the same every year!’

“Khóa tu học chấm dứt” sư cả thông báo. Đoạn Ngài nói tiếp, “Giải lao đã sẵn sàng cho tất cả chư huynh đệ trong trai đường. Xin chư huynh đệ tùy hỷ. Và chư huynh đệ có thể chuyện trò từ bây giờ”

Nhà sư của chúng ta hầu như lạc lối, “Tưởng tôi sẽ thiền thêm hai tuần nữa mà. Chuyện gì vậy?” Ông tự hỏi lớn. Sư giáo thọ thấy ông hoang mang bèn đến mỉm cười giải thích:

“Đừng lo, sư cả làm như vậy mỗi năm”

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a881/chuong-4-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://www.boldsky.com/relationship/marriage-and-beyond/2016/why-do-indian-couples-fight-099766.html
  4. https://m.facebook.com/buddhistteachings/photos/a.323911598307400/552196372145587/