Chapter 9 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss – 1996.

Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm.

Compile: Lotus group.

 

Chapter 9 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited

 

   Henry David Thoreau (1817–1862) was an American philosopher,

   poet, and environmental scientist whose major work, Walden, draws upon

   each of these identities in meditating of living in the world as a human being.

 

As far back as I can remember I have unconsciously

referred to the experiences of a previous state of existence. . ..

I have lived in Judea eighteen hundred years ago, but I

never knew that there was such a one as Christ among my contemporaries.

As the stars looked to me when I was a shepherd in Assyria,

they look to me now a New-Englander.

Càng nhớ về quá khứ, tôi càng vô ý nhắc đến kinh nghiệm

về tình trạng tồn tại trước đây….

Tôi đã sống ở Judea cách nay mười tám thế kỷ, nhưng tôi

không hề biết rằng Chúa đã sống vào thời đại của tôi.

Các vì sao đã nhìn tôi khi tôi là tên chăn cừu tại Assyria,

bây giờ các vì sao đó đang nhìn tôi là người ở New-England.

 

Henry David Thoreau

 

Two weeks had elapsed between Elizabeth’s appointments because she had to be away on another business trip. Out-of-town trips were not rare for her. The beautiful smile with which she ended her last session had faded; the realities and pressures of everyday life had once again taken their toll.

Hai tuần đã trôi qua giữa kỳ hẹn của Elizabeth vì cô phải đi công tác xa. Đây cũng là công việc thường xuyên của cô. Nụ cười duyên dáng khi cô kết thúc buổi trị liệu cuối đã tàn phai. Một lần nữa, sự thật và sự đè nén mỗi ngày lại gây ra thiệt hại.

 

Yet she was eager to continue the journey back through time. She had begun to recall important events and lessons from other lifetimes. She had experienced a glimmer of happiness and of hope.

Cô vẫn còn hẹn để tiếp tục chuyến du hành trở về quá khứ. Cô nhớ lại những sự kiện quan trọng và những bài học từ nhiều kiếp khác. Cô đã trải qua một thoáng hạnh phúc và hy vọng.

 

She wanted more. She rapidly reached a deep trance state. Elizabeth remembered the stones of Jerusalem with their distinctive coloring, which would change according to the light of the day and night. At times golden. At other times a tinge of pink or beige. But the golden color would always return. She remembered her town near Jerusalem with the small dirt and rock roads, the houses, the inhabitants, their clothing, their customs. There were some vineyards and some fig trees, some fields where flax and wheat grew. Water came from the well down the road. Ancient oaks and pomegranate trees were near the well. This was a time in Palestine, as it always seemed to be, of intense religious and spiritual activity, of new changes, always the hope and yet the heaviness, the harshness of the days, of eking out a living, of being oppressed by the invaders from Rome.

Cô còn muốn thêm nữa. Cô nhanh chóng đi sâu vào tình trạng bị thôi miên. Elizabeth nhớ về những viên đá của thành Jerusalem với những màu sắc đặc biệt, thường thay đổi theo ánh sáng của ngày hoặc đêm. Có lúc vàng, có lúc nhuốm hồng hoặc be. Nhưng chúng luôn luôn trở lại màu vàng. Cô nhớ lại thị trấn của cô gần thành Jerusalem, nhớ lại những con đường toàn là đá và bụi bậm, nhà cửa, dân cư, quần áo, tập tục, vườn nho, cây vả, cánh đồng trồng cây lanh và lúa mì. Nước lấy từ cái giếng xuôi theo đường. Cây sồi, cây lựu mọc quanh giếng. Đây là thời đại của Palestine (như nó luôn có vẻ là vậy) với niềm tin tôn giáo mãnh liệt và hoạt động tâm linh, với đổi mới, luôn luôn hy vọng, với những khó khăn chồng chất của thời đại, với cuộc sống đói nghèo, và bị đàn áp bởi những kẻ xâm chiếm thuộc thành La Mã.

 

She remembered her father, named Eli, who worked at home as a potter. Using water from the well, he created shapes from clay, making bowls, jars, and many other items for his home and for the villagers, and even some to sell in Jerusalem. Sometimes merchants or others would come through the village and buy his jugs or cookware or bowls. Elizabeth supplied many more descriptions of the potter’s wheel, the rhythm of her father’s foot on the wheel, and details of life in this small village. Her name was Miriam, and she was a happy girl living in turbulent times. Soon her life would be forever changed by the spread of that turbulence to her village.

Cô nhớ cha cô tên là Eli, thợ gốm, làm việc tại nhà. Ông lấy nước giếng, làm ra chậu, bình, nồi và nhiều vật dụng khác để gia đình và dân làng xài, còn bán được ở thành Jerusalem. Đôi khi cũng có thương buôn và nhiều người đi ngang qua làng mua những cái chậu bình đó. Elizabeth miêu tả chi tiết về đời sống trong ngôi làng bé nhỏ đó. Tên cô là Miriam. Cô sống hạnh phúc vui vẻ dù trong giai đoạn hỗn hoạn. Cuộc đời cô thay đổi mãi mãi khi sự hỗn loạn lan nhanh đến làng cô.

 

We progressed to the next significant event in that lifetime: her father’s premature death at the hands of Roman soldiers. The Roman soldiers frequently

tormented the early Christians who lived in Palestine at that time. They devised cruel games merely for their own amusement. One of these games accidentally killed Miriam’s beloved father.

Chúng tôi đi xa hơn đến sự kiện đáng ghi nhớ trong kiếp đó: cái chết bất ngờ của cha cô dưới tay những tên lính La Mã. Những tên lính này thường xuyên tra tấn những người Cơ đốc giáo sống tại Palestine vào thời đó. Chúng luôn nghĩ ra những trò chơi tàn bạo chỉ để giải trí. Một trong những trò chơi này rõ ràng đã giết chết người cha yêu quý của Miriam.

 

At first the soldiers tied Eli around the ankles and dragged him behind a horse ridden by a soldier. After an endless minute, the horse was stopped. Her father’s body was battered, but he had survived the ordeal. His terrified daughter could hear the soldiers howling with laughter. They were not done with him. Two of the Romans then wrapped the free end of the rope around their chests and began prancing around, as if they were horses. Her father lurched forward, his head striking a large rock. He was mortally injured. The soldiers left him in the dusty road.

Đầu tiên những tên lính trói chung quanh mắt cá chân Eli, rồi một tên lính cỡi ngựa kéo đi. Sau một phút bất tận con ngựa dừng lại. Thi thể của cha cô xác xơ, nhưng ông đã vượt qua thử thách. Đứa con gái hốt hoảng của ông có thể nghe những tên lính la hét reo hò. Chúng không bỏ qua cho ông. Hai tên lính quấn dây thừng chung quanh ngực chúng, rồi bắt đầu bước đi vênh váo như thể chúng là ngựa. Cha cô lảo đảo, đầu ông va vào đá. Ông bị thương gần chết. Những tên lính bỏ ông lại trên con đường bẩn thỉu.

 

The senselessness of it all added to her piercing anguish, added a bitter anger and hopelessness to her father’s violent demise. This was just sport to the soldiers. They had not even known her father. They had not felt his gentle touch as he tended to her minor childhood cuts and bruises. They had not heard his humor as he worked over the wheel. They had not smelled his hair after he bathed. They had not tasted his kisses or felt his hugs. They had not spent every day of their lives with this gentle, caring man.

Sự vô nghĩa của nó tăng thêm nỗi thống khổ đau đớn của cô, làm tăng thêm nỗi oán thù cay đắng, thất vọng cho cái chết tàn khốc của cha cô. Chỉ vì trò chơi thể thao của những tên lính đó. Thậm chí chúng còn không biết cha cô là ai. Chúng không có cảm xúc như cha cô, khi cô bị đứt tay chảy máu, ông luôn dịu dàng băng bó vết thương. Chúng chưa hề sống một phút nào với người đàn ông dịu dàng khả ái này.

 

Yet in a few terror-filled minutes they had snuffed out a beautiful life and had filled Miriam’s remaining years with a grief that would never quite heal, with a loss that would never be replaced, with a hole that could never be mended. For sport. The senselessness outraged her, and tears of hatred joined those of her pain. She rocked back and forth on the dusty blood-stained ground, her father’s large head cradled in her lap. He could no longer speak. Blood trickled from the corner of his mouth. She could hear gurgling in his chest every time he labored to breathe. Death was very close. The light in his eyes approached dusk, the end of his day.

Trong vài phút đầy kinh hoàng, chúng đã kết thúc một cuộc sống tuyệt vời, và làm dâng trào nỗi đau khổ cho Miriam nhiều năm còn lại, nỗi đau không bao giờ được chữa lành, sự mất mát không bao giờ được thay thế, một lỗ hổng không bao giờ được trám lại. Chỉ vì trò đùa. Sự vô nghĩa xúc phạm cô, những giọt nước mắt hận thù cùng hòa vào những giọt nước mắt của nỗi đau. Cô ngất ngư lên xuống trên con đường đất bê bết máu. Cô ôm đầu cha cô vào lòng. Ông không nói được nữa. Máu trào ra từ khóe miệng ông. Cô có thể nghe tiếng ồng ộc trên lồng ngực ông khi ông cố thở. Cái chết đang tới gần. Ánh sáng trong mắt ông dần dần lịm tắt, cuộc đời chấm dứt.

 

“I love you, father,” she softly whispered to him, looking sadly into his darkening eyes. “I will always love you.” His dimming eyes looked back and blinked in understanding as they closed for the last time. She kept rocking as the setting sun ended its day. Her family and the other villagers gently took his body from her so that it could be prepared. In her mind she could still see his eyes. She was sure he understood. As I sat quietly, immobilized by the depth of Elizabeth’s despair, I noticed the tape recorder was not running. I put in a new tape, and the red recording light flashed. We were recording again.

– Con thương cha lắm, cha ơi! Cô thầm thì nhẹ nhàng bên tai ông: – Con luôn luôn yêu thương cha, cha ơi! Đôi mắt ông lờ mờ nhìn lại, nhấp nháy như hiểu rằng đây là lần cuối hai cha con bên nhau. Cô vẫn ngất ngư. Mặt trời đang lặn ở phương trời. Gia đình cô và dân làng nhẹ nhàng gỡ xác ông ra khỏi người cô để chuẩn bị đem chôn. Trong tâm trí, cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt ông. Cô chắc chắn ông hiểu hết.Tôi yên lặng, ngồi bất động bởi nỗi thất vọng của Elizabeth. Tôi nhìn thấy băng ghi âm đã ngừng. Tôi thay lại băng mới và nhấn nút thu tiếp.

 

My mina connected Elizabeth’s current grief to the grief from Palestine nearly two thousand years ago. Was this another case in which ancient grief was compounding current grief? Would the experience of reincarnation and knowing that there is life after death heal this grief? I returned my attention to Elizabeth. “Move ahead in time. Go ahead to the next significant event in that life,” I instructed. “There is none,” she answered. “What do you mean?” “Nothing else happens of significance. I can look ahead . . . but nothing happens.” “Nothing at all?” “No, nothing,” she repeated patiently.

Tâm trí tôi nối kết lại nỗi buồn trong hiện tại của cô với kiếp sống ở Palestine cách đây gần hai ngàn năm. Có phải đây là trường hợp khác trong đó nỗi đau buồn xa xưa trộn lẫn với nỗi đau buồn trong hiện tại? Có lẽ một cuộc trải nghiệm tái sinh và biết rằng có một kiếp sống sau khi chết sẽ chữa lành nỗi u sầu này? Tôi quay lại chú ý Elizabeth. – Di chuyển lên phía trước, đến những sự kiện tiếp theo trong kiếp sống đó. – Không có gì. – Ý cô là sao? – Không có gì đáng kể xảy ra. Tôi có thể nhìn tiếp theo… nhưng không có gì xảy ra. – Không có gì hết? Cô nhắc lại một cách kiên nhẫn: – Vâng, không có gì

 

“Do you marry?” “No, I don’t live very long. I don’t care about living. 1 don’t really take care of myself.” Her father’s death had affected her deeply, apparently leading to a profound depression and an early death. “I have left her body,” Elizabeth announced. “What are you experiencing now?” “I’m floating. . .. I’m floating. . ..” Her voice trailed away. Soon she began to speak again, but the words were not hers. Her voice was deeper and very strong. Elizabeth could do what Catherine and very few of my other patients could do. She could transmit messages and information from the Masters, high-level, nonphysical beings.

– Cô có lấy chồng không? – Không. Tôi không sống lâu. Tôi không quan tâm về cuộc sống. Tôi không lo cho bản thân mình nhiều. Cái chết của cha đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô, đưa đến một nỗi thất vọng quá mức đến nỗi cô cũng chết sớm. Elizabeth tuyên bố: – Tôi đã lìa khỏi xác. – Cô đang trải nghiệm? – Tôi đang bay… bay lơ lửng. Giọng nói cô nhỏ dần rồi tắt ngấm. Cô bắt đầu kể lại, nhưng từ ngữ không phải của cô. Giọng nói ấm hơn, rất mạnh mẽ. Elizabeth có thể làm những gì mà Catherine và vài bệnh nhân của tôi đã làm. Cô có thể truyền đạt lại những lời nhắn nhủ và thông tin từ những vị thầy, những sinh vật ưu tú, không hiện thân.

 

My first book is filled with their wisdom. I could perceive similar messages when I meditated, but the words always seemed to be more meaningful when they came from my patients. I knew that I had to develop confidence in my own abilities to hear, to receive, and to perceive these same concepts from these same sources. “Remember,” the voice said. “Remember that you are always loved. You are always protected, and you are never alone. . .. You also are a being of light, of wisdom, of love. And you can never be forgotten. You can never be overlooked or ignored. You are not your body; you are not your brain, not even your mind. You are spirit. All you have to do is to reawaken to the memory, to remember. Spirit has no limits, not the limit of the physical body nor of the reaches of the intellect or the mind.

Tôi có thể thấu triệt những lời nhắn nhủ tương tự như vậy khi tôi ngồi thiền. Tuy nhiên những câu nói này luôn có vẻ đầy đủ ý nghĩa hơn những câu nói mà bệnh nhân tôi truyền đạt lại. Tôi hiểu mình phải phát triển sự tự tin trong khả năng nghe, nhận, và thấu triệt những ý niệm tương tự từ những lời nhắn nhủ tương tự. Giọng nói vang lên: “Hãy nhớ rằng anh luôn được yêu thương. Anh luôn được bảo vệ, và không bao giờ cô đơn. Anh cũng là một sinh vật ưu tú. Anh không bao giờ bị lãng quên. Anh không thuộc về thân thể, đầu óc hay tâm trí của anh. Anh là một linh hồn. Tất cả anh phải làm là thức tỉnh lại ký ức. Linh hồn không hề bị giới hạn, không giới hạn trong thân thể vật chất, không giới hạn sự thông thái.”

 

“As the vibrational energy of spirit is slowed down so that more dense environments such as your three-dimensional plane can be experienced, the effect is for spirit to be crystallized and transformed into denser and denser bodies. The densest of all is the physical state. The vibrational rate is the slowest. Time appears faster in this state because it is inversely related to the vibrational rate. As the vibrational rate is increased, time slows down. This is how there can be difficulty in choosing the right body, the right time of re-entry into the physical state. Because of the disparity of time, the opportunity might be missed. . .. There are many levels of consciousness, many vibrational states. It is not important that you know all of these levels.

“Năng lực dao động của linh hồn rất chậm để nhiều môi trường dày đặc hơn như bình diện ba chiều của anh có thể trải nghiệm, tác động vào linh hồn để làm trong sạch, để chuyển hóa đến những thân thể dày đặc. Dày đặc nhất vẫn là trạng thái thân thể vật chất. Tỷ lệ dao động chậm nhất. Thời gian xuất hiện nhanh hơn trong trạng thái này vì nó liên quan đảo chiều đến tỷ lệ dao động. Khi tỷ lệ dao động tăng nhanh, thời gian chậm lại. Đây là cách có thể khó chọn lựa một thân thể phù hợp, thời gian phù hợp để trở lại trạng thái thân thể vật chất. Vì sự chênh lệch thời gian, có khi bị lỡ cơ hội. Có nhiều cấp độ nhận thức, nhiều trạng thái dao động. Chẳng có gì quan trọng vì anh đã biết rõ về tất cả các cấp độ.”

 

“The first level of the seven is that which is most important to you. It is important to experience in the first plane rather than to abstract and intellectualize about the higher planes. Eventually you will have to experience them all. . .. Your task is to teach of experience-To take that which is belief and faith and transform it into experience so that the learning is complete, because experience transcends belief. Teach them to experience. Remove their fear. Teach them to love and to help one another. . .. This involves the free will of others. But to reach out with love, to reach out with compassion, to help othersthis is what you must do on your plane.

“Cấp độ đầu tiên trong bảy cấp độ rất quan trọng với anh. Nó quan trọng để trải nghiệm trên bình diện tư tưởng đầu tiên hơn là chiết ra, làm cho thông thái các bình diện cao hơn. Từ từ, anh sẽ trải qua tất cả. Bổn phận của anh là truyền đạt kinh nghiệm – để hoàn thành điều đó, niềm tin, lòng thành, sự chuyển hóa phải đưa vào kinh nghiệm để bài học tốt hơn, vì kinh nghiệm vượt quá lòng tin. Dạy họ kinh nghiệm. Dứt bỏ nỗi sợ hãi của họ. Dạy họ lòng yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Điều này bao gồm ý chí tự nguyện của những người khác. Nhưng để thấu hiểu lòng yêu thương, lòng cảm thông, giúp đỡ người khác – đây là điều anh phải làm trên bình diện tư tưởng của anh.”

 

“Humans always think of themselves as the only beings. This is not the case. There are many worlds and many dimensions . . . many, many more souls than there are physical containers. Also, the soul may split if it wishes and have more than one experience at the same time. This is possible but requires a level of development which most have not achieved. Eventually they will see that like a pyramid there is only one soul. And all experience is shared simultaneously. But this is not for now.

“Con người luôn cho rằng mình là sinh vật duy nhất. Không phải vậy. Có nhiều thế giới khác, nhiều cõi khác, nhiều linh hồn hơn là những cơ thể vật chất. Cũng vậy, linh hồn có thể tách ra nếu nó muốn và cùng một lúc, nó có nhiều kinh nghiệm khác nhau. Điều này có khả năng nhưng đòi hỏi một cấp độ phát triển chưa đạt được. Dần dần họ sẽ thấy rằng, giống kim tự tháp, chỉ có duy nhất một linh hồn. Tất cả kinh nghiệm đều được chia sẻ cùng một lúc. Nhưng không phải bây giờ.”

 

“When you look into the eyes of another, any other, and you see your own soul looking back at you, then you will know that you have reached another level of consciousness. In this sense reincarnation does not exist, for all lives and all experiences are simultaneous. But, in the three-dimensional world, reincarnation is as real as time or as a mountain or as the oceans. It is an energy like other energies, and its reality depends on the energy of the perceiver. As long as the perceiver perceives a physical body and solid objects, reincarnation is real to that perceiver. The energy consists of light and love and knowledge. The application of this knowledge in a loving way is wisdom. . . . There is currently a great lack of wisdom on your plane.”

“Khi anh nhìn vào mắt người khác, bất cứ người nào, anh sẽ nhìn ra chính linh hồn mình. Rồi anh sẽ biết rằng anh đã đạt đến một cấp độ khác của ý thức. Về ý nghĩa này, sự đầu thai không tồn tại, mọi sự sống, mọi kinh nghiệm đều xảy ra cùng một lúc. Nhưng trong thế giới ba chiều, sự đầu thai là thật như thời gian trôi đi vô tận, như núi, như đại dương. Nó là năng lực cũng giống như năng lực khác, và tính chất thực của nó lệ thuộc vào người lĩnh hội. Miễn là người lĩnh hội nhận ra thân thể vật chất, vật thể rắn thì sự đầu thai là thật đối với họ. Năng lực này bao gồm ánh sáng, tình yêu, và sự hiểu biết. Việc áp dụng sự hiểu biết này theo cách yêu thương là khôn ngoan. Thiếu khôn ngoan trên bình diện tư tưởng của anh khá lớn.”

 

Elizabeth stopped speaking. Like Catherine, she could remember the details of her physical lifetimes but nothing of the messages she delivered from the in-between lifetimes state. Both were in much deeper levels when transmitting these messages. Very few patients go so deep that amnesia is induced. Like Catherine, Elizabeth’s messages could help to correct the “lack of wisdom” on our plane. We would harvest much more knowledge before Elizabeth was through.

Elizabeth ngừng nói. Như Catherine, cô cũng nhớ chi tiết về kiếp sống vật chất, nhưng không nhớ về lời nhắn nhủ mà cô cung cấp trong trạng thái giữa thời gian của kiếp này, kiếp khác. Cả hai đều trong một một cấp độ sâu hơn khi truyền đạt các thông tin. Rất hiếm bệnh nhân có thể đi quá sâu như vậy để chứng bệnh hay quên bị xui khiến. Như Catherine, lời nhắn nhủ mà Elizabeth mang về có thể giúp chỉnh sửa sự “thiếu khôn ngoan” trên bình diện tư tưởng của chúng ta. Chúng ta có thể gặt hái sự thông thái nhiều hơn trước khi Elizabeth đi qua.

 

(“My contact with the wisdom of the Masters has been limited since Catherine was cured and her therapy ended. Yet in an occasional, unbelievably vivid, nearly lucid dream I will receive more information, such as the lectures near the end of Many Lives, Many Masters. And sometimes the messages come when I am in a deeply meditative dreamlike state. For example, a system of psychotherapy for the twenty-first century was laid out for me, a system that is psycho-spiritual in nature and which could supplant the tired techniques of the past. The messages and images crowded my brain at great speed with a flitting, brilliant clarity. Unfortunately, I could not tape-record my mind, the receiving station. So the ideas are like precious stones, but the setting-my words trying to explain and define the speeding, darting thoughts-is like dross. The beginning was a clear message. “All is love. . . . All is love. With love comes understanding. With understanding comes patience. And then time stops. And everything is now.” Instantly I comprehended the truth of these thoughts. Reality is the present. Dwelling in the past or future causes pain and illness. Patience can stop time. God’s love is everything. I could also immediately comprehend the healing power of these thoughts. I began to understand. “Love is the ultimate answer. Love is not an abstraction but an actual energy, or spectrum of energies, which you can ‘create’ and maintain in your being. Just be loving. You are beginning to touch God within yourself. Feel loving. Express your love. “Love dissolves fear. You cannot be afraid when you are feeling love. Since everything is energy, and love encompasses all energies, all is love. This is a strong clue to the nature of God. “When you are loving and unafraid, you can forgive. You can forgive others, and you can forgive yourself You begin to see with the proper perspective. Guilt and anger are reflections of the same fear. Guilt is a subtle anger directed inward. Forgiveness dissolves guilt and anger. They are unnecessary, damaging emotions. Forgive. This is an act of love. “Pride can get in the way of forgiving. Pride is one manifestation of ego. Ego is the transient, false self. You are not your body. You are not your brain. You are not your ego. You are greater than all of these. You need your ego to

survive in the three-dimensional world, but you need only that part of the ego which processes information. The rest-pride, arrogance, defensiveness, fear-is worse than useless. The rest of the ego separates you from wisdom, joy, and God. You must transcend your ego and find your true self. The true self is the permanent, deepest part of you. It is wise, loving, safe, and joyful. “Intellect is important in the three-dimensional world, but intuition is more important. “You have reversed reality and illusion. Reality is the recognition of your immortality, divinity, and timelessness. Illusion is your transient three-dimensional world. This reversal is damaging to you. You yearn for the illusion of security instead of the security of wisdom and love. You yearn to be accepted when, in reality, you can never be rejected. Ego creates illusion and hides truth. Ego must be dissolved, then truth can be seen. “With love and understanding comes the perspective of infinite patience. What is your hurry? There is no time anyway; it only feels that way to you. When you are not experiencing the present, when you are absorbed in the past or worried about the future, you bring great heartache and grief to yourself. Time is an illusion, too. Even in the three-dimensional world, future is only a system of probabilities. Why do you worry so? “Therapy can be done to the self-Understanding is therapy. Love is the ultimate therapy. Therapists, teachers, and gurus can help, but only for a limited time. The direction is inward, and sooner or later the inward path must be trod alone. Although in reality you are never alone. “Measure time, if you must, in lessons learned, not in minutes or hours or years. You can cure yourself in five minutes if you come to the proper understanding. Or in fifty years. It is all the same thing. “The past must be remembered and then forgotten. Let it go. This is true for childhood traumas and past-life traumas. But this is also true for attitudes, misconceptions, belief systems drummed into you, for all old thoughts. Indeed, for all thoughts. How can you see freshly and clearly with all those thoughts? What if you needed to learn something new? With a fresh perspective? “Thoughts create the illusion of separateness and difference. Ego perpetuates this illusion, and this illusion creates fear, anxiety, and tremendous grief. Fear, anxiety, and grief in turn create anger and violence. How can peace exist in the world when these chaotic emotions predominate? Just unravel. Go back to the source of the problem. You are back to thoughts, old thoughts. Stop thinking. Instead, use your intuitive wisdom to experience love again. Meditate. See that everything is interconnected and interdependent. See the unity, not the differences. See your true self. See God.

“Meditation and visualization will help you stop thinking so much and will help you begin the journey back. Healing will occur. You will begin to use your unused mind. You will see. You will understand. And you will grow wise. Then there will be peace. “You have a relationship with yourself as well as with others. And you have lived in many bodies and in many times. So, ask your present self why it is so fearful. Why are you afraid to take reasonable risks? Are you afraid of your reputation, afraid of what others think? These fears are conditioned from childhood or before. “Ask yourself these questions: What’s to lose? What is the worst that can happen? Am I content to live the rest of my life this way? Against a background of death, is this so risky? “In your growth, do not be afraid of evoking anger in other people. Anger is only a manifestation of their insecurity. But fearing this anger can hold you back. Anger would be merely stupid if it didn’t create so much grief. Dissolve your own anger in love and forgiveness. “Do not let depression or anxiety hold you back in your growth. Depression is losing perspective, forgetting, and taking things for granted. Sharpen your focus. Reset your values. Remember what should not be taken for granted. Shift your perspective, and remember what is important and what is less important. Get out of the rut. Remember to hope. “Anxiety is being lost in the ego. It is losing one’s boundaries. There is a dimly remembered loss of love, a wounding of pride, a loss of patience and peace. Remember, you are never alone. “Never lose the courage to take risks. You are immortal. You can never be hurt.” Sometimes the messages are much less psychological and seem to be from an older, more didactic source. The style is quite different. It is almost as if I am taking dictation. “There are many types of karma, debts to be balanced. Individual karma pertains to the entity’s own obligations, those unique to him. But there is also group karma, the collective debts of his group, and there are many groups: religions, races, nationalities, and so on. At a larger level, there is planetary karma, which will in time affect the planet’s destiny and outcome. In group karma not only are individual debts accumulated and worked through, but the outcome is eventually applied to the group, country, or planet. The application of such group karma determines the future of the group or country. But it also

applies to the reincarnating individual, both within the group or country, or simultaneously and intersecting but not within, or at a later point in time. “Action becomes right action when it becomes action along the Way, along the Path toward God. All other paths are eventually blind alleys or illusions, and action along those paths is not right action. Thus, right action promotes the individual’s spirituality and his return. Action that fosters justice and mercy and love and wisdom and the attributes we call godly or spiritual is inevitably right action. The fruit of right action is the desired goal. The fruits of actions along the other paths are transient, illusory, and false. These fruits entrap and deceive, but they are not what we really desire. The fruits of right action encompass all our goals and wishes and all that we need or desire. “Fame is an example. He that seeks fame as an end in itself may achieve fame for a while. But that fame will be temporary and will not gratify. If, however, fame comes to one unbidden, as a result of right action, action along the Path, that fame will endure and will be proper. But to the person on the Path, it will not matter. This is the difference between fame sought selfishly, for the individual, and fame unsought and not desired, a by-product of right action. The first is illusion and is impermanent. The second is real and permanent, adhering to the soul. The first accrues karma and must be balanced; the second does not.” Sometimes the messages flash by very quickly and succinctly. “The goal is not to win but to open up.” Then, as if his/her turn came again, more from the psychological source and the rapid-fire impressions. “God forgives, but you also have to be forgiven by people . . . and you have to forgive them. Forgiveness is also your responsibility. You must forgive and be forgiven. Psychoanalysis does not repair the damage. You still have to go beyond understanding and make changes, improve the world, repair relationships, forgive others and accept their forgiveness. Being active in seeking virtue is of the utmost importance. Lip service is not enough. Intellectual understanding without applying the remedy is not enough. Expressing your love is.”)

 

Sources:

Tài Liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
  3. http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
  4. Photo 2: https://quotefancy.com/quote/825805/Henry-David-Thoreau-As-the-stars-looked-to-me-when-I-was-a-shepherd-in-Assyria-they-look