Chapter 8 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss – 1996.

Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm.

Compile: Lotus group.

Chapter 8 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited

 

   Ralph Waldo Emerson (May 25, 1803 – April 27, 1882),

    who went by his middle name Waldo, was an American essayist,

    lecturer, philosopher, and poet who led the transcendentalist

    movement of the mid-19th century.

 

It is the secret of the world that all things subsist and

do not die, but only retire a little from sight and afterwards

return again. Nothing is dead; men feign themselves dead,

and endure mock funerals and mournful obituaries, and

there they stand looking out of the window, sound and well,

in some new strange disguise.

Điều bí mật của thế gian là mọi vật đều tồn tại và không bao giờ chết, chỉ ngơi nghỉ một lát rồi sau đó lại quay về. Không có cái chết, con người giả vờ chết, chịu đựng đám tang giả và những lời cáo phó tang thương. Nơi đó họ đứng nhìn ra cửa sổ, bình thản an lành, cải trang thành cái mới lạ nào đó.

 

Ralph Waldo Emerson

 

Both Pedro and I needed to learn more about the sources of his underlying despair, which had been deepened even more by his brother’s tragic death. We needed to understand more about the superficiality of his relationships. Were his mother’s constant criticisms of his girlfriends and the guilt of the abortion blocking his love? Or had he just not yet met the right woman?

Cả Pedro và tôi đều cần học hỏi thêm về nguyên nhân nằm dưới sự tuyệt vọng của anh, điều gì đó đau buồn sâu sắc hơn cái chết bi thảm của người anh. Chúng tôi cần hiểu rõ hơn về những mối quan hệ bề ngoài. Phải chăng những lời chỉ trích không ngừng của mẹ anh, và chuyện phá thai ngăn chặn tình yêu của anh? Hoặc anh chưa gặp đúng người?

 

The regression process is like drilling for oil. You never quite know where the oil is, but the deeper you go the better your chance of striking it. Today we were going deeper. Pedro had only recently begun to remember his past lives. Frequently in the beginning, lifetimes are entered at their most traumatic points. This happened again.

Quá trình quay về giống như khoan tìm giếng dầu. Bạn không thể biết nơi nào có dầu. Nhưng càng đi sâu hơn, bạn sẽ có nhiều cơ may hơn. Hôm nay chúng tôi đi sâu hơn. Chỉ vào lúc gần đây, Pedro mới dần nhớ lại những kiếp quá khứ. Thường xuyên vào lúc đầu, những kiếp sống đó hiện lên ngay điểm bi thảm nhất. Lần này cũng vậy.

 

“I’m a soldier . . . English, I think,” Pedro observed. “Many of us are brought in by ship to capture the enemy’s fortress. It’s huge, with high and very deep walls. They’ve filled the harbor with large rocks. We must find another way in.” He became silent as the invasion was delayed. “Go ahead in time,” I suggested. “See what happens next.” I tapped him three times on his forehead in order to focus his attention and help him bridge the gap in time.

– Tôi là người lính Anh… tôi nghĩ vậy. Pedro quan sát. – Nhiều người trong chúng tôi được đưa đến đây bằng tàu để chiếm đoạt pháo đài của địch. Nó quá lớn, tường rào cao ngất và rất dày. Chúng lấp cảng bằng những tảng đá lớn. Chúng tôi phải tìm ra con đường vào đó. Anh trở nên yên lặng khi cuộc xâm chiếm bị hoãn lại. Tôi đề nghị: – Đi tới vào đúng thời điểm. Xem thử cái gì xảy ra sau đó. Tôi gõ trên trán anh ba cái để hướng anh tập trung và lấp đi khoảng cách thời gian.

 

“We have overcome the rocks, and we have breached the fort,” he answered. He began to grunt and to sweat. “Little tunnels . . . we are running through them, but we don’t know where we are going. . .. The tunnels are narrow and low. We must go single file and bend over as we run.” Pedro began to sweat profusely. He was breathing very rapidly, and he seemed extremely upset. “I see a tiny doorway ahead. . .. We are running through this door.

– Chúng tôi vượt qua các tảng đá và chọc thủng pháo đài. Anh bắt đầu rên rỉ và toát mồ hôi. – Địa đạo nhỏ xíu… chúng tôi chạy xuyên qua đó mà không biết mình đi đâu… những con đường hầm này hẹp và thấp. Chúng tôi phải đi thành hàng một, vừa cúi gập người vừa chạy. Mồ hôi của anh đổ như tắm. Anh thở nhanh, có vẻ thất vọng hoàn toàn. – Tôi nhìn thấy cánh cửa nhỏ xíu ở phía trước… chúng tôi chạy xuyên qua đó.

 

“Ugh!” he winced suddenly. “The Spanish are on the other side of the door. They’re killing us as we come through, one at a time. . .. They have stuck me with a sword!” He gasped, holding his neck. His breathing became even more rapid. He was now gasping for air, and sweat was pouring from his face, drenching his shirt. Suddenly his movements ceased. His breathing became regular, and he was calm. As I dried his forehead and face with a tissue, the sweating began to diminish.

Bỗng nhiên anh nhăn mặt kêu lên: – Ối trời! Đám Tây Ban Nha đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Chúng nó giết sạch từng người một, khi chúng tôi chạy qua… chúng đâm tôi một nhát! Anh co người ôm lấy cổ. Hơi thở anh còn nhanh hơn.  Anh nắm tay trong không khí, mồ hôi tuôn ướt áo. Rồi đột nhiên sự chuyển động dừng lại. Hơi thở trở lại đều đặn, anh đã bình tĩnh. Khi tôi lau mồ hôi trên trán, trên mặt anh bằng khăn giấy, thì mồ hôi cũng biến mất.

 

“I’m floating above my body,” Pedro announced. “I have left that life … so many bodies … so much blood below . . . but I’m above that now.” He floated in silence for a few moments. “Review that lifetime,” I instructed. “What did you learn? What were the lessons?” He pondered these questions from a higher perspective. “I learned that violence is a profound ignorance. I died senselessly far away from my home and loved ones. I died because of the greed of others. The English and the Spanish were both stupid, killing each other for gold in faraway lands. Stealing gold from the others and killing themselves for it. Greed and violence killed these people. . .. They had all forgotten about love.”

Anh tuyên bố: – Tôi bay lơ lửng trên thân thể mình. Tôi đã rời bỏ kiếp sống đó… quá nhiều thi thể… máu me ở dưới đó… nhưng bây giờ tôi đã bay lên cao. Anh bay trong yên lặng một lát. Tôi chỉ dẫn: – Ôn lại kiếp đó ra sao. Anh đã học hỏi được gì? Bài học đó là gì? Anh suy ngẫm câu hỏi từ một viễn cảnh cao hơn. – Tôi rút ra kinh nghiệm rằng bạo lực là sự vô minh ngu dốt. Tôi chết một cách vô nghĩa, xa nhà, xa những người thân yêu. Tôi chết vì lòng tham của kẻ khác. Người Anh và Tây Ban Nha đều ngu dại, giết nhau vì vàng trên mảnh đất xa xôi.  Ăn cắp vàng của kẻ khác và giết nhau vì nó. Lòng tham và bạo lực đã giết họ… bọn họ đã quên đi lòng yêu thương.

 

He grew silent again. I decided to let him rest and digest these incredible lessons. I, too, began to contemplate Pedro’s lessons. Over the centuries since Pedro’s senseless death in a fortress far removed from his English home, gold has changed to dollars and pounds and yen and pesos, but we are still killing each other for it. Indeed, this has been going on throughout history. How very little we have learned over the centuries. How much more do we need to suffer before we once again remember about love?

Anh lại yên lặng. Tôi để anh nghỉ ngơi, và để mình suy nghiệm bài học này. Tôi cũng trầm tư bài học của Pedro. Hơn nhiều thế kỷ từ cái chết vô nghĩa của Pedro trong pháo đài xa xôi, cách trở với gia đìnhở nước Anh, vàng thay đổi thành đồng đô la, bảngAnh, đồng yên, đồng Peso, nhưng chúng ta vẫn giết nhau vì nó. Thật ra, điều này đã đi xuyên suốt qua lịch sử. Qua nhiều thế kỷ, chúng ta chẳng rút được kinh nghiệm là bao. Chúng ta còn cần gây ra đau khổ biết bao nhiêu nữa, trước khi nhớ lại lòng yêu thương?

 

Pedro’s head began moving from side to side on the chair. He had an amused smile on his face. He had spontaneously entered another, much more recent lifetime. Once Pedro began to remember lifetimes, his visual experiences were particularly vivid. “What are you experiencing?” I asked. “I’m a woman,” he observed. “I’m quite beautiful. My hair is long and blonde . . . my skin is very pale.” With large blue eyes and elegant clothes, Pedro was a prostitute much in demand in post-World War I Germany. Although the country was besieged by runaway inflation, the rich still had money for her services.

Đầu Pedro từ từ di chuyển bên này qua bên kia thành ghế. Anh nở nụ cười ngộ nghĩnh. Anh tự ý đi vào một kiếp khác, gần đây hơn. Pedro đã từng nhớ lại nhiều kiếp, trải nghiệm trong thị giác của anh đặc biệt rất sống động. Tôi hỏi: – Anh đang trải qua cái gì đó? Anh quan sát. – Tôi là phụ nữ… khá đẹp. Tóc tôi màu vàng, dài óng ả… da tôi tái nhợt. Với đôi mắt to xanh lơ, quần áo tao nhã, Pedro là cô gái điếm hạng sang được ưa chuộng sau Thế Chiến Thứ Nhất tại Đức. Mặc dù đất nước bị bao vây chặt bởi cơn lạm phát phi mã, người giàu vẫn có tiền để cô phục vụ.

 

Pedro had some difficulty remembering the name of this elegant woman. “Magda, I believe,” he uttered. I did not want to distract him from his visual appraisal. “I’m very successful in this business,” Magda said proudly. “I’m a confidante to politicians, military leaders, and very important businessmen.” She seemed a bit vain as she remembered even more. “They are all obsessed with my beauty and my skill,” she added. “I always know just what to do.”

Pedro khó nhớ cái tên của người đàn bà đó. Anh nói: – Hình như là Magda. Tôi không muốn làm anh bối rối qua cách đánh giá bằng thị giác. Magda nói rất hãnh diện: – Tôi rất thành công trong việc này. Tôi được nhiều chính khách, nhà quân sự, nhà tài phiệt tin cậy. Dường như cô có một chút vô vọng khi nhớ thêmnữa. – Tất cả bọn họ đều mê mẩn tôi. Tôi luôn biết mình nên làm gì.

 

Magda possessed an excellent singing voice and often performed at elegant soirees. She learned to manipulate men. Probably from all her lifetimes as a man, I thought but did not say. Then Pedro’s voice lowered to a whisper. “I influence these people. … I can get them to change decisions. . .. They do it for me,” she said, impressed with her status and ability to influence these powerful men. “I usually know more than they do,” she went on somewhat ruefully. “I teach them about politics!” Magda enjoyed power and political intrigue. Her political power, however, was indirect; it always had to be mediated through men, and this frustrated her.

Magda có một giọng ca xuất sắc, và thường xuyên biểu diễn trong các bộ đầm lộng lẫy. Cô biết cách lôi kéo đàn ông, có lẽ là do cô đã có nhiều kiếp làm đàn ông. Tôi chỉ suy nghĩ mà không nói ra. Rồi giọng Pedro thấp xuống như thì thầm: – Họ bị tôi điều khiển… tôi có thể khiến họ thay đổi quyết định… họ làm vì tôi. Cô đã gây ấn tượng và điều khiển được những người đầy quyền lực. Cô tiếp tục nói với vẻ tiếc nuối: – Tôi biết rõ hơn họ. Tôi dạy “họ” về chính trị! Magda thích thú trong quyền lực và mưu đồ chính trị. Tuy nhiên quyền lực chính trị của cô là gián tiếp, phải được thấm qua đàn ông, và điều này làm cô nản lòng.

 

In a future life, Pedro would need no intermediaries. One young man in particular stood apart from the rest. “He is more intelligent and serious than the others,” Magda observed. “His hair is brown, and his eyes are very blue. . .. He is passionate in everything he does! We spend many hours just talking. I believe we love each other, too.” She did not recognize this man as anyone in her current life. Pedro looked sad, and a tear formed in the corner of his left eye. “I left him for another … an older, more powerful and wealthy man who wanted me exclusively. … I didn’t follow my heart. I made a terrible mistake. He was terribly hurt by my action. He never forgave me. . .. He didn’t understand.”

Trong một kiếp tới, có lẽ Pedro không cần trung gian. Một thanh niên đặc biệt khác hẳn đám người còn lại. – Anh ấy thông minh, nghiêm túc hơn người khác. Magda quan sát. – Tóc anh màu nâu, mắt anh xanh thẳm…anh rất say mê với mọi thứ anh làm! Chúng tôi dành nhiều thời gian chỉ để nói chuyện. Tôi cũng tin rằng chúng tôi yêu nhau. Pedro không nhận ra anh ta là ai trong kiếp hiện tại. Anh có vẻ buồn, và mắt ngấn lệ. – Tôi bỏ anh ấy để chạy theo một người khác… già hơn, quyền lực và giàu có hơn. Ông này muốn độc chiếm tôi… tôi không nghe theo lời trái tim. Tôi đã quá lầm. Tôi đã làm anh đau đớn quá đỗi. Anh không bao giờ tha thứ cho tôi… anh không hiểu.

 

  Syphilis (bệnh giang mai) is A bacterial infection usually

  spread by sexual contact that starts as a painless sore.

 

Magda had sought security and external power, putting these qualities ahead of love, the real source of security and strength. Apparently, her decision was one of those that mark a turning point in life, a fork in the road that, once chosen, cannot be undone. Her older lover lost his power as German politics swung wildly to the violent new parties, and he abandoned her. Magda lost track of her passionate younger lover. And finally, her body began to deteriorate from a chronic sexual illness, probably syphilis. She was depressed and did not have the will to resist the rampaging disease.

Magda tìm kiếm sự an toàn và quyền lực từ bên ngoài, ưu tiên cho khả năng này hơn tình yêu, thực chất của sự an toàn và sức mạnh. Rõ ràng quyết định của Magda là một trong những dấu ấn cho bước ngoặt của cuộc đời, một ngã ba đường. Một lần chọn lựa, một đời hối tiếc. Người tình già của cô mất quyền lực khi chính trị của Đức quay ngoắt sang các đảng phái mới đầy bạo động, rồi ông ta bỏ rơi cô. Magda đã bặt tăm dấu vết người yêu trẻ đầy đam mê. Rồi sau đó cô bị bệnh mãn tính về đường sinh dục, có lẽ là bệnh giang mai. Cô đau buồn và không có ý chí để chống lại căn bệnh đang hoành hành.

 

“Go to the end of that life,” I urged her. “See what happens to you, see who is around.” “I’m in a cheap bed … in a hospital. This is a hospital for the poor. There are many others there, sick and moaning . . . the poorest of the poor. This must be a scene from hell!” “Do you see yourself? “My body is grotesque,” Magda answered. “Are there doctors and nurses around?” “They are there,” she answered bitterly. “They pay no attention to me. . .. They are not sad at all. They disapprove of my life and what I have done. They are punishing me.”

Tôi thúc giục: – Đi đến cuối cuộc đời đó, nhìn xem cái gì xảy ra, xem ai đang ở chung quanh. – Tôi đang nằm trên cái giường cũ kỹ… trong bệnh viện dành cho người nghèo. Có rất nhiều người bệnh rên rĩ… người nghèo nhất. Hẳn đây là cảnh địa ngục! – Cô có nhìn thấy chính mình?- Thân thể tôi thật lố bịch. – Chung quanh có bác sĩ, y tá không? Cô trả lời cay đắng: – Họ ở đó, nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi… Họ chẳng buồn một chút nào. Họ không chấp nhận lối sống của tôi. Họ đang trừng phạt tôi.

 

A life of beauty, power, and intrigue had ended on this low note. She floated above her body, finally free. “I feel so peaceful now,” she added. “I just want to rest. Pedro was silent in the chair. We would review that lifetime’s lessons another time. He was exhausted, and I awakened him. The chronic pain in Pedro’s neck and left shoulder gradually disappeared over the next few weeks. His physicians had never found the origins of this pain. Of course they had never considered a mortal sword wound from several centuries ago as the likely cause.

Một cuộc đời của sắc đẹp, quyền lực, mưu mô đã kết thúc trong bi thảm. Cô bay bổng khỏi thi thể, rồi cuối cùng cũng tự do. Cô nói thêm: – Bây giờ thì tôi cảm thấy quá bình yên. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Pedro yên lặng trong cái ghế bành. Chúng tôi có thể ôn lại bài học trong kiếp đó vào dịp khác. Anh đang đuối sức, và tôi đánh thức anh. Bệnh mãn tính ở cổ và vai trái của Pedro biến mất vài tuần sau đó. Bác sĩ điều trị cho anh không bao giờ tìm thấy triệu chứng của căn bệnh. Dĩ nhiên họ không thể nghĩ rằng đó là nguyên nhân của vết kiếm đâm chí mạng từ nhiều thế kỷ qua.

 

I am constantly amazed by the short-sightedness of most people. I have many acquaintances who obsess daily about their children’s educations: which nursery school is the best, private schools versus public schools, which college-board prep courses are the most effective, how to maximize grades and extracurricular activities to give their children an edge to get into that college, that grad school, ad infinitum. Then the same cycle will start with their grandchildren. But these people think that this world is frozen in time, that the future will be a replica of the present.

Tôi luôn kinh ngạc bởi nhiều người có tầm nhìn hạn hẹp. Tôi có nhiều người quen hàng ngày ám ảnh về sự giáo dục con cái họ: trường nào có sự chăm sóc tốt nhất, trường công khác trường tư, các buổi ngoại khóa là hiệu quả nhất, làm sao để tăng tối đa điểm số và hoạt động ngoại khóa để giúp trẻ có lợi thế vào đại học đó, vào trường học đó, và nhiều cái vô tận. Rồi cái vòng lẩn quẩn đó sẽ bắt đầu với con cháu họ. Nhưng họ cho rằng thế giới này sẽ có lúc bị đóng băng, rằng tương lai sẽ là bản sao của hiện tại.

 

If we continue to chop down our forests and destroy oxygen sources, what will these children breathe in twenty or thirty years? If we poison our water systems and food cycles, what will they eat? If we blindly continue to overproduce fluorocarbons and other organic wastes and blow holes in the ozone layer, will they be able to live outdoors? If we overheat this planet by some greenhouse effect and the oceans rise and we flood our coasts and overstress oceanic and continental fault lines, where will they live? And the children and grandchildren in China and Africa and Australia and everywhere else are just as vulnerable because they are all inescapably residents of this planet.

Nếu chúng ta cứ phá rừng, hủy hoại tầng ô-zon thì con cháu chúng ta sẽ thở bằng cái gì trong hai mươi, ba mươi năm nữa? Nếu chúng ta làm ô nhiễm nguồn nước, nguồn thực phẩm, thì chúng ta sẽ ăn gì đây? Nếu chúng ta cứ tiếp tục làm ngơ trước những chất thải độc hại, và đun nóng trái đất này bằng hiệu ứng nhà kính thì chúng ta sẽ sống ở đâu? Như vậy, con cháu của chúng ta sẽ bị tổn thương vì chúng sẽ là những cư dân không thể tránh khỏi trên hành tinh này.

 

And consider this. If and when you reincarnate, you will be one of these children. So how can we worry so much about SAT tests and colleges when there may not be a world here for our progeny? Why is everybody so obsessed with living longer? Why squeeze a few more unhappy years out of the geriatric end? Why the preoccupation with cholesterol levels, bran diets, lipid counts, aerobic exercise, and so on?

Hãy suy xét về điều này. Nếu chúng ta đầu thai trở lại thành con cháu đó. Vậy thì tại sao chúng ta cứ phải lo lắng về trường học, về điểm số, khi mà không chắc có một thế giới tồn tại cho con cháu của chúng ta? Tại sao con người cứ bị ám ảnh về chuyện sống thọ? Tại sao cứ phải ép sống thêm vài năm bất hạnh nữa? Tại sao cứ phải bận tâm về bệnh tật, về những bài thể dục, vân vân và vân vân?

 

Doesn’t it make more sense to live joyously now, to make every day full, to love and be loved, rather than worry so much about your physical health in an unknown future? What if there is no future? What if death is a release into bliss? I am not saying to neglect your body, that it is all right to smoke or to drink excessively or to abuse substances or to be grossly obese. These conditions cause pain, grief, and disability. Just don’t worry so much about the future. Find your bliss today.

Có ý nghĩa nhiều không nếu chúng ta sống vui vẻ, trọn vẹn, yêu và được yêu, hơn là lo lắng về tình trạng sức khỏe, về tương lai không biết trước? Nếu không có tương lai thì sao? Nếu cái chết là sự giải thoát để đi đến niềm vui lớn thì sao? Tôi không nói rằng chúng ta lờ đi thân thể mình, cũng không nói rằng hút thuốc, uống rượu, béo phì là tốt. Tình trạng này là nguyên nhân gây đau khổ, bệnh tật. Chỉ có điều là chúng ta không nên lo lắng quá nhiều về tương lai. Hãy tìm niềm vui cho hôm nay.

 

“The irony is that, given this attitude and living happily in the present, you probably will live longer anyway. Our bodies and our souls are like cars and their drivers. Always remember that you are the driver, not the car. Don’t identify with the vehicle. The emphasis these days on prolonging the duration of our lives, on living to one hundred years of age or more, is madness. It’s like keeping your old Ford going past 200,000 miles, past 300,000. The body of the car is rusting out, the transmission has been rebuilt five times, things are falling off the engine, and yet you refuse to turn it in. Meanwhile there is a brand-new Corvette waiting for you right around the corner. All you have to do is gently step out of the old Ford and slide into the beautiful Corvette. The driver, the soul, never changes. Only the car. And, by the way, I think there might be a Ferrari down the road for you.”

 

Sources:

Tài Liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
  3. http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
  4. Photo 2: https://en.wikipedia.org/wiki/Ralph_Waldo_Emerson
  5. Photo 3: https://www.mayoclinic.org/diseases-conditions/syphilis/symptoms-causes/syc-20351756