Chapter 23 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ
English: Dr. Brian L. Weiss 1996
Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm
Compile: Lotus group
Chapter 23 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited
François-Marie Arouet (1694 – 1778), known by his
nom de plume Voltaire was a French Enlightenment writer,
historian, and philosopher—as well as his advocacy of
freedom of religion, and separation of church and state.
It is not more surprising to be born twice than once; everything in nature is resurrection.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi được tái sinh nhiều lần; vạn vật trong thiên nhiên đều hồi sinh.
Voltaire
* * *
Elizabeth called me from Boston. She had extended her vacation. Pedro had returned from London immediately after his business there was concluded. He was in Boston, too, to be with Elizabeth. They were already falling in love.
Elizabeth điện thoại cho tôi từ Boston. Cô kéo dài thêm ngày nghỉ. Pedro quay lại Boston từ London ngay sau khi công việc của anh hoàn tất. Anh đang ở Boston với Elizabeth. Hai người đã yêu nhau.
They had begun to compare their experiences of past lives, which they both remembered vividly. They were discovering each other, once again. “He really is special,” she commented. “So are you,” I reminded her. Following my experiences with Elizabeth and Pedro, my practice has taken an indescribably beautiful leap into the mystical and magical. When I conduct large workshops in which each participant is presented with the opportunity to experience deeply relaxed and hypnotic states, the frequency of magical events rises dramatically.
Họ đã so sánh những trải nghiệm trong kiếp quá khứ, những câu chuyện mà cả hai đều nhớ rõ ràng sống động. Một lần nữa, họ lại khám phá ra nhau. – Anh ấy thật đặc biệt. Cô bình luận. – Cô cũng rất đặc biệt. Tôi nhắc nhở cô. Theo những trải nghiệm của tôi với Elizabeth và Pedro, công việc của tôi nắm bắt được những cú nhảy vọt tuyệt vời không tả xiết trong các điều huyền bí và diệu kỳ. Khi tôi hướng dẫn một buổi hội thảo lớn hơn thì mỗi người tham dự đều thể hiện cơ hội để trải nghiệm tình trạng thôi miên và hoàn toàn thư giãn. Sự kiện kỳ diệu thường xuyên phát khởi quả là đáng kể.
The range of experiences extends far beyond past lives and reincarnation. Beautiful spiritual and mystical events emerge frequently and with life-transforming power. I have been blessed to help facilitate these events. Here is what happened in one two-week span. A reporter for a local newspaper attended a weekend series of seminars and workshops in Boston. She wrote the following. Many people in Weiss’ past-life regression workshops related profound emotional and spiritual experiences. One exercise was particularly dramatic. Weiss had the lights turned down and asked everyone in the room to find a partner. He directed the pairs to look into each other’s faces for several minutes while he guided the meditation with his voice.
Hàng chuỗi trải nghiệm kéo dài xa hơn, vượt ngoài những kiếp quá khứ và đầu thai. Các sự kiện huyền bí mang tính tâm linh tuyệt vời nổi trội đều đều cùng với sức mạnh qua những kiếp sống đã được chuyển hóa. Tôi thật diễm phúc khi giúp đỡ những điều kiện tiện nghi cho các sự kiện này. Dưới đây là những việc xảy ra trong khoảng một hai tuần. Một nhà báo của tờ báo địa phương đã tham dự một loạt buổi thảo luận cuối tuần và buổi hội thảo tại Boston, viết như sau: Nhiều người trong các buổi hội thảo về những cuộc du hành trở lại kiếp quá khứ của Weiss đều liên kết lại những trải nghiệm về tâm linh và xúc cảm. Mỗi bài tập là một bi kịch đặc biệt. Weiss giảm bớt ánh sáng và yêu cầu mỗi người trong phòng tìm cho mình một đối tác. Ông chỉ định từng cặp nhìn vào mặt nhau vài phút trong lúc ông hướng dẫn thiền qua giọng nói.
When the exercise was over, two women who had never met shared that they’d each seen themselves as the other’s sister. One woman said she kept seeing a nun in her partner’s face. When she told her partner this, the woman replied that in the previous day’s session she’d had a past-life memory in which she was a nun. Most amazing was a local woman who saw in her partner’s face her nineteen- and one-half year-old brother who’d been killed in World War II. Her partner was a younger woman from Wisconsin who explained that she had also had a past life memory the day before; that of being a nineteen-and-a-half-year-old man in army boots and fatigues, killed in a war that had to be earlier than Viet Nam. The healing experienced by the local woman was palpable in the room. “Love dissolves anger,” said Weiss. “That’s the spiritual part. Valium doesn’t do it. Prozac doesn’t do it.” And love heals grief.
Khi bài tập vừa kết thúc, hai phụ nữ chưa từng gặp nhau đã chia sẻ rằng họ đã nhìn thấy nhau như là chị em từ kiếp trước. Một phụ nữ nói rằng cô thấy một nữ tu trên gương mặt của đối tác mình. Khi cô nói điều này với đối tác thì người phụ nữ kia cũng xác nhận cô đã thấy mình là nữ tu trong một chuyến quay về quá khứ. Điều ngạc nhiên nhất là một phụ nữ địa phương, cô nhìn thấy trên gương mặt của đối tác là người anh trai mười chín tuổi rưỡi đã bị chết trong Thế Chiến Thứ Hai. Đối tác của cô là một phụ nữ trẻ đến từ Wisconsin, giải thích rằng cách một ngày trước, cô cũng quay về quá khứ và thấy mình là một thanh niên mười chín tuổi rưỡi, mặc quân phục, bị chết trong một cuộc chiến trước chiến tranh Việt Nam. Việc trải nghiệm chữa trị bởi người phụ nữ địa phương hiện rõ ràng trong phòng. Weiss nói rằng: “Tình yêu xóa tan lòng hận thù. Đó là phần tâm linh. Mọi loại thuốc giảm căng thẳng không làm được điều này.” Và tình yêu chữa lành nỗi đau.
The brilliant psychotherapist, cellular biologist, and author, Dr. Joan Borysenko, was standing next to me, responding to my keynote address, “Spiritual Implications of Past-Life Therapy,” given at the Boston conference. Her blue eyes danced as she related a ten-year-old story. At that time, she was a highly respected researcher on the faculty of Harvard Medical School. During a conference on nutrition at a Boston hotel, at which Joan was one of the speakers, she happened to run into her boss, who was attending a medical conference at the same hotel. He was surprised to see her there. Back at work, her boss threatened her. If she ever again lent the name of Harvard University to such a frivolous affair as a nutrition conference, she would not be working at Harvard anymore.
Một nhà tâm lý học tài ba, nhà sinh vật học về tế bào, tiến sĩ Joan Borysenko, đang đứng kế bên tôi, trả lời thông tin mà tôi ghi chú, “Những ngụ ý của tâm linh về phép trị liệu trở về quá khứ”, tại buổi hội thảo ở Boston. Đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh khi cô liên kết lại một câu chuyện mười năm. Lúc đó cô là nhà nghiên cứu được nhiều trong vọng tại khoa Y của trường Đại Học Harvard. Trong buổi hội thảo về dinh dưỡng ở khách sạn Boston, cô là nhà thuyết trình, tình cờ cô chạy đến sếp của mình cũng đang tham dự một buổi hội thảo về y học tại khách sạn đó. Ông rất ngạc nhiên khi gặp cô ở đó.Trở lại công việc, ông đe dọa cô. Nếu cô mượn danh Đại Học Harvard cho công việc ngớ ngẩn như buổi hội thảo dinh dưỡng, cô sẽ không được làm việc tại Harvard nữa.
Times have changed enormously since then, even at Harvard. Not only is nutrition now a mainstream area of teaching and research, but some faculty members at Harvard are confirming and expanding on my work with past-life regression therapy. The next weekend I conducted a two-day seminar in San Juan, Puerto Rico. Nearly five hundred people attended, and again there was magic. Many people experienced early-childhood, in-utero, and past-life memories. One participant, a forensic psychiatrist well respected in Puerto Rico, experienced even more.
Từ đó, thời gian đã thay đổi rất lớn, kể cả tại Harvard. Bây giờ dinh dưỡng không chỉ là một lãnh vực chính của dạy và nghiên cứu, mà nhiều giảng viên trong khoa tại Harvard đều xác nhận và mở rộng công việc dinh dưỡng của tôi trong phép trị liệu quay về quá khứ. Cuối tuần sau đó, tôi hướng dẫn một buổi thảo luận hai ngày tại San Juan, Puerto Rico. Gần năm trăm người tham dự, và điều kỳ diệu lại xuất hiện. Nhiều người trải nghiệm lại thời thơ ấu, trong bụng mẹ, kiếp quá khứ. Một người tham dự, bác sĩ pháp y rất được kính trọng tại Puerto Rico, trải nghiệm còn hơn vậy nữa.
During a guided meditation on the second day of the conference, his inner eye perceived the shadowy figure of a young woman. She approached him. “Tell them I am well,” she directed him. “Tell them Natasha is well.” The psychiatrist felt “very silly” as he related his experience to the entire group. After all, he knew nobody named Natasha. The name itself is a rarity in Puerto Rico. And the message related by the ghostlike girl had no connection to anything happening in the conference or in his personal life. “Does the message have any meaning to anybody here?” the psychiatrist asked the audience. Suddenly a woman screamed in the back of the auditorium. “My daughter, my daughter!” Her daughter, who had died suddenly in her twenties, only six months before, was named Ana Natalia. Her mother, and only her mother, called her Natasha.
Trong buổi thiền vào ngày thứ hai của hội thảo, con mắt thầm kín của ông nhận ra một hình bóng mờ ảo của người phụ nữ trẻ. Cô bước đến bên ông, nói với ông rằng: – Hãy nói với họ là tôi khỏe. Nói với họ là Natasha khỏe. Vị bác sĩ này cảm thấy quá ngớ ngẩn khi ông ta liên kết kinh nghiệm với nhóm. Cuối cùng thì ông ta biết có một người tên Natasha. Cái tên đó là vật quý hiếm tại Puerto Rico. Lời nhắn được liên kết bởi bóng ma nữ không hề liên quan đến bất cứ điều gì xảy ra tại buổi hội thảo hoặc trong cuộc đời của ông. Ông hỏi khán giả: – Lời nhắn này có ý nghĩa với người nào ở đây không? Bỗng nhiên có một phụ nữ phía sau phòng thính giả khóc nấc lên. – Con gái tôi, con gái tôi! Con gái của bà chết đột ngột chỉ sáu tháng trước, vừa mới hai mươi tuổi, tên là Ana Natalia. Chỉ có mẹ bà gọi cô là Natasha.
The psychiatrist had never met nor heard of Natasha or her mother. He was as unnerved by this extraordinary experience as was the mother. When both had regained their composure, Natasha’s mother showed him a photo of her daughter. The psychiatrist again grew pale. This was the same young woman whose shadowy figure had approached him with her amazing message.
Vị bác sĩ này chưa bao giờ gặp hoặc nghe đến tên Natasha hay mẹ của bà. Ông ta và cả bà mẹ đều mất bình tĩnh bởi cuộc trải nghiệm lạ thường. Khi hai người bình tĩnh lại, bà đưa cho ông xem tấm hình của cô con gái. Vị bác sĩ tái mặt. Rõ ràng đây là bóng người đã tiến đến bên ông và gởi lời nhắn lạ lùng.
The next weekend I led a conference in Mexico City. Once again, wonderful magic was breaking out all around me. The familiar arms-turning-to-gooseflesh feeling was happening with stunning regularity. After a meditation, a woman in the audience began to cry happily. She had just experienced a past-life memory in which her current husband was her son. She had been a male in a medieval lifetime, and she, the father, had abandoned him. In this present life, her husband has always feared that she would leave him. This fear had no rational basis in the current life. She had never even threatened to leave him. She reassured him constantly, but his overwhelming insecurity devastated his life and was poisoning the relationship. Now she understood the real source of her husband’s dread. She rushed to telephone him with the answer and with her reassurance that she would never leave him again.
Vào một buổi hội thảo khác tại thành phố Mexico, lại một lần nữa điều tuyệt vời vỡ tung ra khắp chung quanh tôi. Cảm giác nổi gai ốc quen thuộc lại đến với những cú choáng váng đều đặn. Sau buổi thiền định, một phụ nữ trong nhóm thính giả khóc sung sướng. Cô đã trải qua một ký ức quá khứ mà trong đó người chồng hiện tại đã là con trai cô vào kiếp đó. Cô là đàn ông vào thời Trung Cổ, và cô là người cha đã bỏ rơi con trai mình. Trong kiếp hiện tại, chồng cô luôn lo sợ rằng cô sẽ bỏ rơi ông. Nỗi sợ này không nằm trong nguyên nhân hiện tại. Cô chưa bao giờ dọa sẽ bỏ ông. Cô phải bảo đảm với ông nhiều lần, nhưng sự thiếu an tâm lấp đầy trong ông đã phá nát cuộc đời ông và tác hại đến hôn nhân của họ. Giờ đây cô hiểu ra nguyên nhân thật sự của nỗi sợ chồng mình. Cô vội vã điện thoại cho ông với những lời chắc chắn rằng cô không bao giờ rời bỏ ông nữa.
Relationships can sometimes heal incredibly fast. At the end of the seminar’s second day, as I was signing books, a woman came through the line, crying softly. “Thank you so much!” she whispered as she took my hand. “You don’t know what you have done for me! “I’ve had terrible pains in my upper back for the past ten years. I’ve been to doctors here, in Houston, and Los Angeles. Nobody has been able to help me, and I’ve suffered terribly. In the past-life regression yesterday, I saw myself as a soldier being stabbed in the back, just below the neck. Just where my pain is. The pain disappeared, for the first time in ten years, and it’s still gone!”
Đôi khi nhiều mối quan hệ có thể chữa lành nhanh chóng đến khó tin. Cuối buổi thảo luận của ngày thứ hai, khi tôi đang ký tên lên sách thì người phụ nữ băng ngang đám đông xếp hàng, khóc nức nở. Bà nắm tay tôi thì thầm: – Cám ơn bác sĩ rất nhiều. Ông không thể biết được ông đã giúp tôi như thế nào đâu! Tôi bị đau ở phần lưng trên rất nặng hơn mười năm rồi. Tôi đã đi đến nhiều bác sĩ ở Houston, Los Angles. Không ai có thể chữa khỏi. Tôi đau đớn khủng khiếp. Hôm qua khi trở về quá khứ, tôi nhìn thấy chính mình là một người lính bị đâm ở chính ngay phần lưng bị đau. Cơn đau biến mất, lần đầu tiên trong mười năm, nó đã biến mất!
She was so happy she could not stop smiling and crying. Lately I’ve been telling people that regression therapy can take weeks or months to work, that they should not get discouraged because the process seems to be going slowly. This lady reminded me that progress can also be unbelievably rapid. As she walked away, I wondered what other miracles the future would bring. The more I see my patients and workshop participants recalling memories of their past lives, and the more I witness their magical and mystical experiences, the more I am reminded that the concept of reincarnation is only a bridge.
Sau đó, tôi kể cho mọi người rằng phép trị liệu quay về quá khứ có thể mất nhiều tuần, nhiều tháng mới đạt kết quả, và họ không nên nản lòng, vì quá trình đôi khi có vẻ tiến triển rất chậm. Người phụ nữ này đã nhắc tôi nhớ rằng sự tiến bộ có thể cũng nhanh chóng đến mức khó tin. Khi bà ta đi khỏi, tôi thắc mắc liệu điều kỳ diệu nào khác mà tương lai sẽ mang lại. Càng nhìn các bệnh nhân và những người tham dự các buổi hội thảo gợi nhớ về những kiếp xa xưa, càng chứng kiến những kinh nghiệm huyền bí diệu kỳ của họ, tôi lại càng nhắc nhở mình rằng khái niệm về đầu thai chỉ là một cây cầu.
The therapeutic results of walking over this bridge are beyond question. People get better, even if they don’t believe in past lives. The belief of the therapist isn’t important either. Memories are elicited and symptoms resolve. So many people, however, become fixated on the bridge rather than finding what lies beyond. They obsess about minor details, names, historical accuracies. Their whole focus is on discovering as many details from as many past lives as they can.
Kết quả của phép trị liệu để bước qua cây cầu đó thì nằm ngoài những thắc mắc. Người ta hết bệnh, thậm chí nếu họ không tin vào quá khứ. Niềm tin vào phép trị liệu cũng không hề quan trọng. Ký ức được moi ra, và triệu chứng tan biến. Tuy nhiên có rất nhiều người trở nên gắn bó với cây cầu hơn là tìm hiểu cái gì nằm ngoài tầm hiểu biết. Họ bị ám ảnh bởi những chi tiết nhỏ nhặt, tên tuổi, sự chính xác của lịch sử. Họ chỉ tập trung vào việc khám phá những chi tiết trong nhiều kiếp quá khứ càng nhiều càng tốt mà thôi.
They are missing the forest for the trees. Reincarnation is a bridge to greater knowledge, wisdom, and understanding. It reminds us of what we take with us and what we do not, of why we are here and of what we need to accomplish in order to move on. It reminds us of the incredible guidance and help along the way, and of our loved ones returning with us to share our steps and to ease our burdens.
Họ bỏ quên đi đám rừng cây. Đầu thai là cây cầu đi đến sự thông thái, khôn ngoan, hiểu biết lớn lao hơn. Nó nhắc nhở chúng ta về những gì đã đi cùng với chúng ta, và cái gì không đi cùng, nhắc nhở chúng ta tại sao chúng ta có mặt trên thế gian này, cái gì là điều chúng ta cần hoàn thành, rồi tiếp bước đi lên. Nó nhắc nhở chúng ta về sự hướng dẫn kỳ lạ, và sự giúp đỡ dọc theo đường đi, nhắc nhở
chúng ta về những người thân yêu quay trở lại với chúng ta để chia sẻ những bước đi, và để xoa dịu nỗi khó khăn chồng chất.
Sources:
Tài Liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
- https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
- http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
- Photo 2: https://en.wikipedia.org/wiki/Voltaire