Chapter 20 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ
English: Dr. Brian L. Weiss – 1996.
Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm.
Compile: Lotus group.
Chapter 20 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited
Plato, (born 428/427 BCE, Athens, Greece—died 348/347, Athens),
ancient Greek philosopher, student of Socrates (c. 470–399 BCE), teacher of
Aristotle (384–322 BCE), and founder of the Academy, best known as the
author of philosophical works of unparalleled influence.
O youth or young man, who fancy that you are neglected by the Gods, know that if you become worse you shall go to the worse souls, or if better to the better, and in every succession of life and death you will do and suffer what like may fitly suffer at the hands of like. This is the justice of heaven.
Hỡi người thanh niên kia ơi! Anh tin rằng chúng ta bị Thượng đế lãng quên sao? Nếu chúng ta làm việc xấu xa, thì chúng ta sẽ cùng đi với những linh hồn xấu xa. Nếu tạo nghiệp lành thì chúng ta sẽ gặt quả lành. Hạnh phúc hay đau khổ mà chúng ta nhận được trong mỗi kiếp tái sinh đều là định luật của thiên đường.
Plato
* * *
Sometimes life’s most significant events are upon you before you are aware of them, like the silent approach of a jungle cat. How could you not have noticed something of such magnitude? The camouflage is psychological.
Đôi khi những sự kiện đáng nhớ trong cuộc đời đến với chúng ta trước khi chúng ta nhận thức được chúng, giống như con mèo rừng lặng lẽ đến gần. Làm sao mà chúng ta lại không thể nhận ra điều quan trọng đó? Sự ngụy trang này thuộc về tâm lý.
Denial, the act of not seeing what is right before your eyes, because you really don’t want to see, is the greatest disguise. Add in fatigue, distractions, rationalizations, mental escape, and all the other businesses of the mind that get in the way. Fortunately, destiny’s persistence can pierce the disguises and distinguish that which you need to see, the foreground emerging from the background, like mastering one of those magic-eye pictures.
Phủ nhận là sự che đậy lớn nhất. Hành động ngay trước mắt mà chúng ta không nhìn thấy chỉ vì chúng ta không muốn nhìn. Cộng thêm vào sự mệt nhọc, quẫn trí, tính lý sự, mất tinh thần, tất cả công việc kinh doanh bằng trí óc đều đưa đến tình trạng này. May mắn thay, định mệnh dai dẳng có thể chọc thủng sự ngụy tạo, và nét đặc biệt, cái mà chúng tan hư hiểu được một trong những bức tranh bằng mắt thần.
Over the past fifteen years, I have often treated couples or families who have discovered each other together in past lives. Sometimes I have regressed couples who simultaneously and for the first time have found themselves interacting in the same prior lifetime. These revelations are often shocking to the couple. They have not experienced anything like this before. They are silent while the scenes are unfolding in my psychiatric office. It is only afterward, after emerging from the relaxed, hypnotic state, that they first discover they have been watching the same scenes, feeling the same emotions. It is only then that I also become aware of their past connections.
Hơn mười lăm năm, tôi thường xuyên điều trị cho nhiều cặp tình nhân hoặc nhiều gia đình. Những người này cùng khám phá ra nhau trong nhiều kiếp quá khứ. Thỉnh thoảng tôi đưa họ trở về cùng một kiếp, và lần đầu tiên họ phát hiện ra mối liên quan với nhau trong cùng một kiếp đó. Sự hé mở này thường làm họ ngỡ ngàng. Trước đó, họ chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Họ lặng lẽ quan sát mọi hình ảnh quá khứ hé lộ. Chỉ sau đó, khi họ thư giãn trong tình trạng thôi miên, họ phát hiện ra mình đã từng nhìn thấy những cảnh tượng này, đã từng có cảm xúc này. Rồi sau đó, tôi mới ý thức về mối liên quan trong quá khứ của họ.
But with Elizabeth and Pedro, everything was backward. Their lives, and their lifetimes, were unfolding independently and quite separately, in my office. They did not know each other. They had never met. They were from different countries and cultures. They came to the office on different days. Seeing them both separately and never even suspecting a link between them, I did not make the connection. They had loved each other and lost each other across lifetimes.
Nhưng với Elizabeth và Pedro, mọi chuyện đều ngược lại. Cuộc đời họ, những kiếp sống của họ được hé mở độc lập và hoàn toàn riêng rẽ, trong phòng khám của tôi. Họ không biết nhau, chưa hề gặp nhau. Họ khác biệt từ văn hóa đến xã hội. Họ đến phòng khám khác ngày với nhau. Gặp họ riêng rẽ và chưa bao giờ có ý hoài nghi về một sợi dây liên hệ nào giữa họ, vì vậy tôi không hề tạo ra một mối liên kết lại. Họ đã từng thương yêu nhau và từng mất nhau qua nhiều kiếp trong quá khứ
Why didn’t I see it before?
Was it even my destiny? Am I supposed to be some cosmic matchmaker? Was I distracted, fatigued, in denial? Was I rationalizing away “coincidences”? Or was I right on schedule, the idea dawning at its sunrise, the way it was planned all along.
Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy điều đó?
Có phải đây cũng là định mệnh của tôi? Có phải tôi cũng phủ nhận vì mỏi mệt, rối trí? Có phải tôi cũng lý sự về việc trùng hợp ngẫu nhiên? Hoặc là tôi cũng đúng theo kế hoạch, triết lý về buổi bình minh khi vầng ánh dương soi sáng, theo cách đã định sẵn từ đầu?
It came to me one evening. “Eli?” I had heard it from Elizabeth, weeks before, in my office. Earlier that day, Pedro could not remember his name. In a hypnotic trance, he had emerged in an ancient lifetime, one he had previously remembered in the office. In that lifetime, he had died after being dragged by leather-clad soldiers. His life ebbed away as his head rested in his beloved daughter’s lap, and she rocked rhythmically with despair. Perhaps there was more to learn from that time. Once again, he remembered dying in her arms, his life fading away. I asked him to look at her closely, to look deeply into her eyes and to see if he recognized her as someone in his current life.
Vào một buổi tối, tôi chợt nhớ ra từ “Eli”. Tôi đã nghe Elizabeth nói về cái tên này nhiều tuần trước. Ngày hôm đó, lúc đầu Pedro không thể nhớ ra tên mình. Trong trạng thái sâu thẳm, anh nhớ lại một kiếp xa xưa mà trước đó anh đã nhớ một lần tại văn phòng tôi. Trong kiếp đó, anh chết sau khi bị những tên lính mặc đồ da kéo lê. Anh đang dần kiệt sức, đầu anh đang nằm trong lòng đứa con gái yếu quý, và cô bé lắc lư qua lại trong tuyệt vọng. Có lẽ, trong kiếp đó có nhiều bài học hơn, cho nên một lần nữa, anh lại nhớ về kiếp đó lúc anh sắp chết trong tay con gái mình. Tôi nói với anh rằng hãy nhìn thật kỹ vào cô con gái, nhìn sâu vào mắt nó xem anh có nhận ra là ai trong kiếp hiện tại không.
“No,” he sadly answered. “I don’t know her.”
“Do you know your name?” I asked, returning his attention completely to that ancient lifetime in Palestine. He pondered this question. “No,” he finally said. “I will tap you on the forehead as I count backward from three to one. Let your name just pop into your mind, into your awareness. Whatever name comes to you is fine.” No name popped into his mind. “I don’t know my name. Nothing comes to me!” But something came to me, popping into my mind like a silent explosion, suddenly clear and vivid. “Eli,” I said aloud. “Is your name Eli?” “How do you know that?” he responded from the ancient depths. “That is my name. Some call me Elihu, and some call me Eli. . .. How do you know? Were you there, too?”
Anh buồn bã trả lời: – Tôi không nhận ra là ai hết.
– Anh có nhớ tên mình không? Tôi hướng anh chú ý kỹ đến kiếp sống tại Palestine. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: – Không, tôi không nhớ tên mình. – Tôi sẽ gõ nhẹ lên trán anh, đếm ngược từ ba xuống một. Hãy cố nhớ lại tên mình. Bất cứ cái tên nào đi vào tâm trí anh đều tốt cả. – Tôi không nhớ gì hết. Không hề có cái tên nào nhảy vào đầu anh, nhưng lại nhảy vào đầu tôi, tựa như tiếng nổ êm thấm, đột nhiên sáng tỏ và sống động. Tôi nói lớn: – Eli, tên anh là Eli có phải không? Anh trả lời từ một cõi xa xôi: – Làm sao ông biết tên tôi? Đúng là tên tôi. Vài người gọi tôi là Elihu, người khác gọi Eli… sao ông biết? Ông đã ở đó hả?
“I don’t know,” I answered truthfully.
“It just came to me.” I was very surprised at the whole situation. How did I know? I have had psychic or intuitive flashes before, but not often. This felt as if I were remembering something rather than receiving a psychic message. Remembering from when? I could not place it. My mind stretched to remember, but I could not. I knew from experience that I should stop trying to remember. Let it go, get on with the day, the answer would probably arrive spontaneously in a while.
Tôi thành thật trả lời: – Tôi không biết nữa.
Tự nhiên cái tên chợt nảy lên trong đầu tôi. Tôi rất ngạc nhiên về tình huống này. Làm sao tôi biết? Tôi có linh tính và trực giác vừa lóe sáng, nhưng không thường xuyên. Đây là cảm giác như thể tôi nhớ về một điều gì đó chứ không phải là ngoại cảm. Nhớ từ đâu vậy? Tôi không thể hình dung ra được. Tâm trí tôi kéo giãn trí nhớ ra, nhưng tôi không thể nhớ. Qua nhiều kinh nghiệm, tôi dứt bỏ, không cố nhớ nữa. Hãy bỏ qua, tiếp tục công việc, câu trả lời có thể sẽ tự ý đến trong một lúc nào đó.
An important piece of some strange puzzle was missing. I could feel its absence, hinting at a crucial connection still to be found. But a connection to what? I tried, not very successfully, to concentrate on other things. Later that evening, the puzzle piece arrived suddenly and very softly in my mind. All at once, I was aware of it.
Một mảng quan trọng trong câu đố lạ lùng đã mất dấu. Tôi cảm thấy sự thiếu vắng, một lời nói bóng gió về mối liên hệ rất quan trọng vẫn còn đang tìm kiếm. Nhưng liên hệ với cái gì? Tôi cố gắng tập trung vào chuyện khác nhưng không được. Chiều tối hôm đó, câu đố chợt hiện lên rất nhẹ nhàng trong tâm trí tôi. Ngay lập tức, tôi nhận thức ra nó.
It was Elizabeth.
About two months ago, she had recounted a tragic but touching lifetime as a potter’s daughter in ancient Palestine. Her father had been killed “accidentally” by Roman soldiers after they dragged him around from the back of a horse. The soldiers had not really cared what happened to him. His mangled body, his bleeding heals, had been cradled by his daughter as he died in the dusty street. She had remembered his name in that lifetime. His name was Eli. My mind was working quickly now. The details of the two Palestinian lifetimes fit together. Pedro’s and Elizabeth’s memories of that time meshed perfectly. Physical descriptions, events, and names were the same. Father and daughter.
Đó là từ Elizabeth.
Khoảng hai tháng trước, cô đã nhớ lại một kiếp sống đầy bi kịch, rất mủi lòng, khi cô là con gái của người thợ gốm tại Palestine. Cha cô bị những tên lính La Mã kéo lê đến chết. Những tên lính không thật sự quan tâm chuyện sống chết của ông ta. Thân thể tả tơi, đầu bê bết máu, con gái ông ôm trong lòng, ông chết trên con đường đất. Cô nhớ cha cô trong kiếp đó tên là Eli. Giờ đây tâm trí tôi làm việc rất nhanh. Chi tiết về hai kiếp sống tại Palestine hoàn toàn trùng khớp với nhau. Cả Pedro và Elizabeth đều có một ký ức trong kiếp sống đó tương hợp một cách hoàn hảo. Chi tiết mô tả về vật chất, sự kiện, và tên gọi đều giống nhau. Cha và con gái.
I have worked with many people, usually couples, who have found themselves together in previous lives. Many have recognized their soul companions, traveling together through time to be united once again in the current lifetime. Never before had I encountered soulmates who had not yet met in the present time. In this case, soulmates who had traveled nearly two thousand years to be together again. They had come all this way. They were within inches and minutes of each other, but they had not yet connected.
Tôi đã làm việc với nhiều người, thường là những đôi tình nhân. Họ đã tìm thấy nhau trong những kiếp quá khứ. Nhiều người nhận ra linh hồn họ đã đồng hành cùng nhau, chu du qua nhiều kiếp, rồi tái hợp trong kiếp hiện tại. Trước đây tôi chưa bao giờ tôi đối diện với trường hợp của những đôi bạn tâm giao, những người mà họ chưa gặp lại nhau trong hiện tại. Luôn luôn họ đã gặp lại nhau trong hiện tại. Trong trường hợp của đôi bạn tâm giao này đã du hành gần hai ngàn năm, lại du hành cùng nhau trong kiếp hiện tại. Họ đã đến cùng nhau theo đúng một phương thức. Họ chỉ cách nhau khoảng vài xentimet, vài phút, nhưng họ chưa nối kết với nhau.
At home, with their charts filed away in my office, I tried to remember if they had shared other lifetimes. No, not as monks. One story but not two, at least not yet. Not on the India trading routes, not in the mangrove swamps of Florida, not in the malarial Spanish Americas, not so far in Ireland. These were the only lifetimes I could remember. Another thought dawned. Perhaps they had been together in some or all of those times but had not recognized each other, because they had not met in the present. There was no face, no name, no landmark in the present life, no one to connect to the people in previous incarnations.
Ở nhà, với bảng chi tiết liệt kê về họ được lưu trữ tại văn phòng, tôi cố ôn lại liệu họ đã chia sẻ với nhau trong những kiếp nào khác nữa không. Không, không có trong kiếp làm tu sĩ. Một câu chuyện chứ không phải là hai, ít nhất là chưa. Không có trong kiếp thương buôn Ấn Độ, không có trong kiếp sống ở vùng đầm lầy Florida, không có trong kiếp bị bệnh sốt rét người Tây Ban Nha – Mỹ, không quá xa trong kiếp Ai- Len (Ái Nhĩ Lan). Tôi chỉ có thể nhớ vài kiếp. Tư tưởng khác chiếu sáng. Có lẽ họ đã cùng nhau trong nhiều kiếp nhưng không nhận ra nhau, bởi vì họ chưa gặp lại nhau trong hiện tại. Không biết mặt, biết tên, không một dấu ấn nào trong hiện tại, không ai nối kết với ai trong những lần hiện thân trước đây.
Then I remembered Elizabeth’s western China, the timeworn sweeping plains where her people were massacred and where she and a few other young women were captured. On these same plains, which Pedro pinpointed as Mongolia, he had returned to find his family, his kin, his people destroyed. Pedro and I had assumed that his young wife had been killed amid the chaos, destruction, and despair described in his recall. She had not. She had been captured and taken away for the rest of a lifetime, never to be held again in the strong arms of her Mongol husband.
Rồi tôi nhớ ra một kiếp của Elizabeth tại phía Tây Trung Quốc. Những vùng đồng bằng rộng lớn, nơi mà dân tộc cô bị tàn sát,nơi mà cô và nhiều người phụ nữ trẻ bị bắt. Cũng trên vùng đồng bằng này, Pedro nhớ là Mông Cổ, anh đã quay lại tìm kiếm gia đình dòng họ, dân tộc anh đã bị giết sạch. Pedro và tôi cho là người vợ trẻ của anh đã bị giết trong cơn hỗn loạn, tàn phá, và tuyệt vọng theo cách miêu tả trong ký ức của anh. Nhưng cô không chết. Cô bị bắt đi và sống cho đến hết kiếp ở đó, không bao giờ còn được ôm ấp trong vòng tay yêu thương của người chồng Mông Cổ.
Now those arms had returned through the hazardous mists of time to hold her again, to hug her sweetly to his breast. But they did not know. Only I knew.
Father and daughter. Childhood lovers. Husband and wife. How many more times throughout history had they shared their lives and their love? They were together again, but they didn’t know it. Both were lonely, both suffering in their way. Both were starving, and yet a feast had been set before them, a feast they could not yet smell or taste.
Giờ đây, cánh tay đó quay lại qua làn sương mù đầy mạo hiểm của thời gian để dịu dàng ôm cô trong lòng. Nhưng họ không biết, chỉ có tôi biết. Cha và con. Đôi tình nhân thời thơ ấu. Chồng và vợ. Không biết đã còn bao nhiêu kiếp nữa, xuyên suốt qua lịch sử, mà họ đã cùng nhau chia sẻ trong cuộc đời, trong tình yêu? Họ đã trở lại với nhau, nhưng họ không biết. Cả hai đều cô đơn, đều đau khổ theo cách của họ. Cả hai đều khao khát, tuy vậy, một buổi chiêu đãi đã sắp xếp trước họ, một bữa tiệc mà họ chưa thể ngửi hoặc nếm qua.
I was severely constrained by the “laws” of psychiatry, if not the more subtle rules of karma. The strictest of the laws is that of privacy or confidentiality. If psychiatry were a religion, breaching a patient’s confidentiality would be one of its cardinal sins. At the least the breach could constitute malpractice. I could not tell Pedro about Elizabeth, nor Elizabeth about Pedro. Whatever the karma or spiritual consequences of intervening in another’s free will, the consequences of violating psychiatry’s main law were quite clear. The spiritual consequences would not have deterred me. I could introduce them and let destiny take its course. The psychiatric consequences stopped me cold.
Tôi rất nghiêm túc khắt khe bởi “luật” trong tâm thần học, nếu không nói là quy luật vi tế của nghiệp báo. Sự nghiêm khắc nhất của luật nghiệp báo là những cái riêng tư và kín đáo. Nếu tâm thần học là một tôn giáo thì việc đâm thọc vào chuyện riêng tư kín đáo của bệnh nhân là một tội lỗi cơ bản. Ít nhất thì việc đâm thọc này cũng cấu tạo thành hành động phi pháp. Tôi không thể nói với Pedro về Elizabeth, hoặc nói với Elizabeth về Pedro. Bất kể nhân quả nghiệp báo đan xen vào ý chí tự nguyện của người khác, hậu quả của việc phá vỡ luật cơ bản trong tâm thần học là rất rõ ràng. Nhân quả có thể sẽ không ngăn cản tôi. Tôi có thể giới thiệu họ với nhau và để định mệnh đi đúng theo con đường của nó. Kết quả trong tâm thần học không để tôi phớt lờ.
What if I were wrong?
What if a relationship between them began, soured, and ended badly? There could be anger and bitterness. How would this reflect back on their feelings about me as their trusted therapist? Would their clinical improvement unravel? Would all their good therapeutic work be undone? There were definite risks. I also had to examine my own subconscious motives. Was my need to see my patients become happier and healthier, to find peace and love in their lives, affecting my judgment now? Were my own needs urging me to cross the boundary of psychiatric ethics? The easy choice would be to leave well enough alone, to say nothing. No harm done, no consequences. When in doubt, do no harm.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị lầm?
Nếu quan hệ của họ bắt đầu, rồi chua chát, rồi kết thúc buồn thảm thì sao? Chắc hẳn sẽ có giận hờn, đau đớn. Điều phản ảnh lại sẽ như thế nào đây khi họ đã hết sức tin tưởngtôi? Liệu bệnh tình của họ có tiến triển sẽ tìm ra manh mối? Liệu tất cả tác dụng trong việc trị liệu của họ sẽ không bị phá hủy? Rõ ràng là đầy mạo hiểm. Tôi cũng kiểm tra lại động cơ trong tiềm thức của riêng tôi. Có phải sự cần thiết của tôi là nhìn thấy bệnh nhân mình hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, để tìm thấy yên bình, tình yêu trong cuộc đời của họ? Sự cần thiết đó giờ đây ảnh hưởng đến sự phán xét của tôi? Có phải sự cần thiết đó thúc giục tôi băng ngang qua ranh giới trong đạo tâm thần học? Sự chọn lựa dễ dàng nhất, tốt nhất là im lặng. Không gây hại, không hậu quả. Khi nghi ngờ thì đừng làm chuyện gây hại.
Whether or not to write Many Lives, Many Masters was a similar and very difficult decision. Writing my first book endangered my entire professional career. After four years of hesitation, I had decided to write it. Once again, I chose to take the risk. I would intervene. I would try to nudge destiny along. As a concession to my training and to my fears, I would do it as carefully and as subtly as possible. The scenes and details of specific historical epochs remembered by Elizabeth, Pedro, and many of my other patients are very similar to each other. These images are not necessarily like the ones we learned in Sunday school, from history books, or from television.
Khi tôi viết cuốn sách đầu tiên Tiền Kiếp và Luân Hồi có thật không? tôi cũng đắn đo suy nghĩ. Sau bốn năm do dự, tôi mới quyết định viết cuốn này đó. Một lần nữa sự lựa chọn của tôi cũng đầy mạo hiểm. Có thể là tôi xía vô chuyện của họ. Có thể tôi cố thúc giục định mệnh đi theo. Như là nhượng bộ cho việc đào tạo và nỗi sợ, tôi sẽ thực hiện điều này rất cẩn thận và tinh tế. Những cảnh tượng và chi tiết trong những thời đại lịch sử đặc trưng trong ký ức của Elizabeth, Pedro, và nhiều bệnh nhân khác đều rất giống nhau. Những hình ảnh này không phải là bài học cần thiết như những bài học mà chúng ta phải học vào ngày Chủ Nhật, từ tài liệu lịch sử, hoặc từ truyền hình.
They are similar because they come from actual memories. Carolina Gomez, the former Miss Colombia and first runner-up in the 1994 Miss Universe pageant, remembered in one regression being a naked man pulled to his death by Roman horses. This death is similar to one remembered by Pedro. A few other patients have also remembered horse-drawn deaths, not only in Roman times but, unfortunately, in many other cultures as well.
Họ giống nhau vì họ đều có cùng một ký ức thật sự rõ ràng. Carolina Gomez, cựu hoa hậu Colombia, người đứng đầu trong cuộc thi hoa hậu Hoàn Vũ năm 1994, đã nhớ lại một kiếp quá khứ: cô đã từng là một người đàn ông trần như nhộng bị những con ngựa của lính La Mã kéo lê đến chết. Cái chết này cũng giống như cái chết mà Pedro đã trải qua. Còn vài bệnh nhân khác cũng có những kiếp bị ngựa kéo đến chết, không chỉ vào thời La Mã mà còn tại nhiều nơi, nhiều vùng, nhiều nền văn hóa khác trên thế giới. Ôi bất hạnh thay!
A patient of mine from Colorado remembered being stolen from her Native American tribe and never seeing her family again. She eventually escaped, but she died in the equivalent of a mental ward in the Old West. How similar this is to Elizabeth’s experience in Asia.
Một bệnh nhân khác thì bị cướp khỏi bộ lạc dân Da Đỏ, và cô không bao giờ còn gặp lại gia đình của mình. Sau đó cô trốn thoát, nhưng rồi cô cũng chết trong đau thương. Thật là giống với trải nghiệm của Elizabeth trong một kiếp tại Châu Á.
The theme of separation and loss is a common one in past-life regressions. We are all seeking to heal our psychic wounds. This need to heal emphasizes the remembering of old traumas, which have caused our pain and symptoms, rather than the remembering of serene and peaceful times, which have not left scars.
Chủ đề chia ly, mất mát đều là nguyên nhân chủ yếu chung trong những chuyến du hành trở về quá khứ. Chúng ta đang tìm kiếm việc chữa trị cho vết thương lòng. Sự cần thiết chữa lành nhấn mạnh vào ký ức về quá khứ bi thảm, những nguyên nhân gây ra nỗi đau và triệu chứng, hơn là ký ức về quá khứ thanh thản bình yên, điều mà không hề để lại vết sẹo nào trong tâm trí.
I occasionally work with two or more people at the same time. When I do this, I do not have either of them speak because they might disturb each other. Recently in my office I regressed a couple simultaneously. Their silent regression took up the entire session, and we had no time to review their experiences. The couple left the office and began to compare notes. Incredibly, they had both experienced a lifetime together. In his lifetime he was a British officer in the thirteen colonies, and in hers she was a woman who lived there. They met and fell deeply in love. He was recalled to England and never again returned to visit his love. She was devastated by the loss, and yet there was nothing either one could do about it. Colonial society and the British military followed strict rules and customs.
Tôi thường làm việc với hai hoặc ba người cùng một lúc. Lúc đó tôi không để họ nói chuyện vì họ có thể quấy rầy nhau. Gần đây, tôi đưa một đôi tình nhân đi về cùng một thời gian. Chuyến du hành lặng lẽ của họ chiếm toàn bộ thời gian, vì vậy chúng tôi không đủ thì giờ để ôn lại sự trải nghiệm của họ. Khi họ ra về và so sánh bảng ghi chép, họ đều bất ngờ rằng họ đã từng sống trong cùng một thời gian xa xôi. Trong kiếp sống đó, anh chàng là một sĩ quan Anh trong mười ba nước thuộc địa, còn cô nàng là một phụ nữ sống trong vùng đó. Họ đã từng gặp nhau, rồi yêu nhau thắm thiết. Sau đó, chàng bị gọi trở về nước Anh và không hề quay lại với người yêu. Nàng đau đớn vì mất mát, nhưng một trong hai người cũng chẳng thể làm được gì. Một xã hội thuộc địa và một quân đội nước Anh đều phải tuân thủ theo những luật lệ và truyền thống khắt khe.
They both saw and described the colonial woman in the same antique clothes. They both described the ship on which he had left the colonies to return to England and the tearful, sad parting that occurred at that time. All the details of their recall matched. Their memories also illustrated problems in their current life relationship. One major problem was her nearly obsessive fear of separation from him and his constant need in return to reassure her that he was not going to leave her. Her fear and his need had no basis in the reality of their current relationship. The pattern had its roots in colonial times.
Họ đều nhìn thấy và cùng miêu tả lại trang phục cổ xưa của người phụ nữ thuộc địa đó, miêu tả lại con tàu đã đưa chàng sĩ quan rời xa thuộc địa trở về Anh quốc, những giọt nước mắt chia tay, nỗi buồn sâu thẳm đưa tiễn người yêu ra đi. Tất cả các chi tiết đều trùng khớp với nhau. Ký ức đó cũng phác họa ra những vấn đề khó khăn trong mối quan hệ của họ ở kiếp hiện tại. Vấn đề chính là cô bị ám ảnh với nỗi sợ chia cách, còn anh thì cần thiết phải quay lại để bảo đảm với cô rằng anh không bao giờ rời xa cô. Nỗi sợ hãi của cô và nhu cầu thiết yếu của anh không có nguồn gốc trong kiếp hiện tại, mà nằm trong một kiếp thuộc địa xa xôi.
Other therapists performing past-life regressions are finding the same results. Traumas arise more frequently than peaceful memories. Death scenes are important because they are often traumatic. Lifetimes seem familiar and
important scenes seem similar because the same themes and the same inventions of man have arisen at all times in all cultures. “The thing that hath been, it is that which shall be; and that which is done is that which shall be done: and there is no new thing under the sun” (Ecclesiastes 1:9).
Nhiều bác sĩ khác thực hiện những chuyến du hành về quá khứ đều tìm thấy kết quả tương tự như vậy. Những bi kịch thường nổi trội hơn những cuộc đời êm ả. Những cảnh tượng chết chóc đều quan trọng vì cùng một nỗi thương đau. Kiếp người dường như giống nhau. Cảnh tượng quan trọng đều có vẻ tương tự. Vì những chủ đề giống nhau, những sáng tạo giống nhau của loài người đều nẩy sinh trong tất cả mọi thời đại, trong mọi nền văn hóa.
Sources:
Tài Liệu tham khảo:
- https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
- https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
- http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
- Photo 2: https://www.azquotes.com/quote/670691