Chapter 16 – Tiền Kiếp Và Luân Hồi Có Thật Không? – Many Lives, Many Masters – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss.

Việt ngữ: Thích Tâm Quang.

Compile: Lotus group.

 

Chapter 16 – Tiền Kiếp Và Luân Hồi Có Thật Không? – Many Lives, Many Masters

I, almost four years have passed since Catherine and I shared this incredible experience. It has changed us both profoundly.

Gần bốn năm đã qua đi từ khi Catherine và tôi chia sẻ kinh nghiệm không thể tưởng tượng này đã thay đổi sâu xa cả hai chúng tôi.

 

On occasion, she drops into my office to say hello or to discuss a problem that she is having. She has never had the need nor the desire to be regressed again, either to deal with a symptom or to find out how new people in her life may have related to her in the past. Our work is done. Catherine is now free to fully enjoy her life, no longer crippled by her disabling symptoms. She has found a sense of happiness and contentment that she never thought was possible. She no longer fears illness or death. Life has a meaning and purpose for her now that she is balanced and in harmony with herself.

Thỉnh thoảng, cô ghé qua phòng mạch để chào tôi hoặc bàn luận về một vấn đề của cô. Cô không bao giờ còn có nhu cầu hay ham muốn thôi miên lùi về dĩ vãng nữa, cũng không đề cập đến triệu chứng hoặc tìm ra những người mới trong đời cô có thể liên quan đến cô trong quá khứ ra sao. Công việc của chúng tôi đã làm xong. Catherine bây giờ hoàn toàn tự do và tận hưởng niềm vui của đời sống, không còn bị phá hoại bởi triệu chứng bệnh tật. Cô đã tìm thấy ý nghĩa của hạnh phúc và sự thỏa mãn mà cô không bao giờ nghĩ rằng là có thể có được. Cô không còn sợ bệnh tật hay sợ chết. Đời sống có ý nghĩa và mục đích bây giờ với cô là ổn định và hòa hợp với chính mình.

 

She radiates an inner peace that many wishes for but few attain. She feels more spiritual. To Catherine, what has happened is all very real. She does not doubt the veracity of any of it, and she accepts it all as an integral part of who she is. She has no interest in pursuing the study of psychic phenomena, feeling that she “knows” in a way that cannot be learned from books or lectures. People who are dying or who have a family member dying often seek her out. They seem drawn to her. She sits and talks to them, and they feel better.

Cô tỏa chiếu một tâm hồn thanh thản mà nhiều người mong ước nhưng chỉ một số ít đạt được. Cô cảm thấy tinh thần nhiều hơn. Với Catherine, những gì đã xẩy ra hoàn toàn rất thật. Cô không nghi ngờ gì tính chân thực của một việc gì trong đó, và cô thừa nhận tất cả điều đó là một phần không thể thiếu được của cô. Cô không quan tâm đến việc theo đuổi nghiên cứu hiện tượng tâm linh khi nghĩ rằng cô “biết” ở mức độ nào đó không thể học hỏi chỉ từ sách vở hay những bản thuyết trình. Những người sắp chết hay gia đình có thân nhân sắp chết thường tìm đến cô. Họ dường như bị cô lôi cuốn. Cô ngồi và nói chuyện với họ, và họ cảm thấy dễ chịu hơn.

 

My life has changed almost as drastically as Catherine’s. I have become more intuitive, more aware of the hidden, secret parts of my patients, colleagues, and friends. I seem to know a great deal about them, even before I should. My values and life goals have shifted to a more humanistic, less accumulative focus. Psychics, mediums, healers, and others appear in my life with increasing frequency, and I have started to systematically evaluate their abilities. Carole has developed along with me. She has become particularly skillful in death-and-dying counseling, and she now runs support groups for patients dying from AIDS.

Đời sống của tôi hầu như cũng thay đổi một cách tích cực như Catherine. Tôi có khả năng trực giác hơn, nhận biết hơn về những phần ẩn dấu hay bí mật của các bệnh nhân, đồng nghiệp và bạn hữu của tôi. Tôi dường như biết nhiều về họ, dù trước đây tôi cũng có biết. Những giá trị và mục đích cuộc sống của tôi đã chuyển trọng tâm sang hướng nhân văn hơn, ít tích lũy hơn. Các nhà tâm linh, ông đồng bà cốt, các thầy lang, và những người khác xuất hiện trong đời tôi thường xuyên gia tăng, và tôi bắt đầu đánh giá khả năng của họ một cách có hệ thống. Catherine cũng phát triển cùng với tôi. Cô trở nên rất khéo léo đặc biệt trong việc cố vấn về vấn đề tử và cận tử, và bây giờ cô chỉ huy nhóm hỗ trợ các bệnh nhân sắp chết về bệnh AIDS.

 

I have begun to meditate, something that, until recently, I thought only Hindus and Californians practiced. The lessons transmitted through Catherine have become a conscious part of my daily life. Remembering the deeper meaning of life, and of death as a natural part of life, I have become more patient, more empathic, more loving. I also feel more responsible for my actions, the negative as well as the lofty. I know there will be a price to pay. What goes around truly does come around.

Tôi bắt đầu thiền định, một thứ gì đó, cho đến mới đây, tôi tưởng chỉ có người Ấn Giáo và những người ở California tu tập. Những bài học do Catherine truyền đạt đã trở nên một phần ý thức trong đời sống hàng ngày của tôi. Nhớ đến ý nghĩa sâu xa hơn về đời sống và về cái chết là một phần tự nhiên của sự sống, tôi đã trở nên kiên nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn, và thương yêu nhiều hơn. Tôi cũng cảm thấy trách nhiệm nhiều hơn về những hành động của tôi, sự tiêu cực cũng như cao thượng. Tôi biết sẽ phải trả giá. Cái gì trở thành thói quen sẽ biến đổi chính mình thành người khác (gieo gì gặt nấy).

 

I still write scientific papers, lecture at professional meetings, and run the Department of Psychiatry. But now I straddle two worlds; the phenomenal world of the five senses, represented by our bodies and physical needs; and the greater world of the nonphysical planes, represented by our souls and spirits. I know that the worlds are connected, that all is energy. Yet they often seem so far apart. My job is to connect the worlds, to carefully and scientifically document their unity.

Tôi vẫn còn viết những bài khoa học, thuyết giảng tại các cuộc họp chuyên nghiệp và trông nom Viện Tâm Thần. Nhưng bây giờ tôi đứng giữa hai thế giới: một thế giới hiện tượng của năm giác quan, tượng trưng bởi thân xác và nhu cầu vật chất; và thế giới vĩ đại hơn của những bình diện phi vật chất, tượng trưng bởi linh hồn và tâm linh. Tôi biết rằng những thế giới này kết nối với nhau, và tất cả là năng lượng. Tuy chúng thường có vẻ rất xa nhau. Công việc của tôi là liên kết các thế giới, chứng minh bằng tài liệu một cách thận trọng và khoa học tính đồng nhất của các thế giới ấy.

 

My family has flourished. Carole and Amy have turned out to have above-average psychic abilities, and we playfully encourage the further development of these skills. Jordan has become a powerful and charismatic teenager, a natural leader. I am finally becoming less serious, And I sometimes have unusual dreams.

Gia đình tôi hưng thịnh. Carole và Amy hóa ra là có khả năng tâm linh cao hơn mức thường, và chúng tôi vui đùa khuyến khích sự phát triển hơn nữa về những kỹ năng này. Jordan trở thành một thiếu niên mạnh mẽ và uy tín, một nhà lãnh đạo tự nhiên. Cuối cùng tôi trở thành ít nghiêm nghị hơn. Và đôi khi tôi có những giấc mơ bất thường.

 

During the several months after Catherine’s last session, a peculiar tendency had begun to appear during my sleep. I would sometimes have a vivid dream, during which I would either be listening to a lecture or asking questions of the lecturer. The teacher’s name in the dream was Philo. Upon awakening, I would

sometimes remember some of the material discussed and jot it down. I am including a few examples here. The first was a lecture, and I recognized the influence of the messages from the Masters.

Trong thời gian vài tháng sau buổi thôi miên cuối cùng của Catherine, một khuynh hướng khác thường xuất hiện trong lúc tôi ngủ. Đôi khi tôi có một giấc mơ sống động, trong đó tôi hoặc đang nghe một bài giảng hoặc đặt câu hỏi cho thuyết trình viên. Thầy trong giấc mơ tên là Philo. Khi tỉnh dạy, đôi khi tôi nhớ được một số tư liệu đã được bàn thảo và ghi nhanh lại. Tôi kèm theo đây một vài thí dụ. Đầu tiên là một bài thuyết trình, và tôi nhận ra ảnh hưởng của các thông điệp từ các Bậc Thầy.

 

“. . . Wisdom is achieved very slowly. This is because intellectual knowledge, easily acquired, must be transformed into ’emotional,’ or subconscious, knowledge. Once transformed, the imprint impermanent. Behavioral practice is the necessary catalyst of this reaction. Without action, the concept will wither and fade. Theoretical knowledge without practical application is not enough.

“… Trí tuệ được hoàn tất rất chậm. Đó là vì kiến thức trí tuệ, dễ dàng đạt được, phải biến đổi thành kiến thức ‘xúc cảm’, hay tiềm thức. Một khi được biến đổi, dấu ấn đó không phai mờ. Thực hành ứng xử là chất xúc tác cần thiết của phản ứng này. Không hành động, khái niệm này sẽ tàn úa và phai mờ. Có kiến thức về mặt lý thuyết mà không có sự áp dụng thực tiễn thì không đủ.

 

“Balance and harmony are neglected today, yet they are the foundations of wisdom. Everything is done to excess. People are overweight because they eat excessively. Joggers neglect aspects of themselves and others because they run excessively. People seem excessively mean. They drink too much, smoke too much, carouse too much (or too little), talk too much without content, worry too much. There is too much black-or-white thinking. All or none. This is not the way of nature.

“Ngày nay quân bình và hòa hợp bị sao lãng, tuy vậy chúng là nền móng của sự thông thái. Mọi thứ đã bị làm thái quá. Con người quá nặng cân vì họ ăn thái quá. Những người chạy để rèn luyện thân thể bỏ bê những khía cạnh của chính họ và những người khác vì họ chạy thái quá. Con người dường như xấu thái quá. Họ uống quá nhiều, hút thuốc quá nhiều, chè chén quá nhiều (hay quá ít), nói quá nhiều mà không có nội dung, lo lắng quá nhiều. Có quá nhiều suy nghĩ tương phản. Quá tả hoặc quá hữu. Đó không phải là cung cách của thiên nhiên.

 

   En masse comes from French literature, from the phrase

   “in mass.” In this case, mass means “all the people.” So, when you

   do something en masse, everyone does it together.

  Voting en masse means an entire group of people votes the same way.

 

“In nature there is balance. Beasts destroy in small amounts. Ecological systems are not eliminated en-masse. Plants are consumed and then grow. The sources of sustenance are dipped into and then replenished. The flower is enjoyed, the fruit eaten, the root preserved.

“Trong thiên nhiên có sự quân bình. Muông thú phá hoại với số lượng nhỏ. Hệ thống sinh thái không bị loại bỏ ồ ạt. Cây cối bị thiêu đốt và rồi lại mọc. Các nguồn gốc dinh dưỡng bị hạ xuống và rồi lại được làm đầy. Hoa thì có lợi ích, trái cây thì được ăn, và rễ được gìn giữ.

 

“Humankind has not learned about balance, let alone practiced it. It is guided by greed and ambition, steered by fear. In this way it will eventually destroy itself. But nature will survive; at least the plants will.

“Nhân loại không học về quân bình, cứ đơn độc thực hành. Quân bình bị hướng dẫn bởi tham lam và khát vọng, bị lèo lái bởi sợ hãi. Theo con đường này, cuối cùng nhân loại sẽ tự hủy hoại chính mình. Nhưng thiên nhiên sẽ sống sót; ít nhất là cây cối.

 

“Happiness is really rooted in simplicity. The tendency to excessiveness in thought and action diminishes happiness. Excesses cloud basic values. Religious people tell us that happiness comes from filling one’s heart with love, from faith and hope, from practicing charity and dispensing kindness. They actually are right. Given those attitudes, balance and harmony usually follow. These are collectively state of being. In these days, they are an altered state of consciousness. It is as if humankind were not in its natural state while on earth. It must reach an altered state in order to fill itself with love and charity and simplicity, to feel purity, to rid itself of its chronic fearfulness.

“Hạnh phúc thực ra gốc rễ ở bình dị. Khuynh hướng thái quá trong tư tưởng và hành động giảm thiểu hạnh phúc. Thái quá làm lu mờ các giá trị căn bản. Người mộ đạo bảo chúng ta rằng hạnh phúc là kết quả làm tràn đầy tim ta bằng tình thương yêu của niềm tin và hy vọng, của việc thực hành lòng nhân từ và chia sẻ lòng tốt. Những thứ đó thật rất đúng. Có những thái độ này, quân bình và hòa hợp thường sẽ đến. Nói chung đây là tình trạng của thể sống. Trong những ngày này, chúng là tình trạng thay đổi của ý thức. Dường như thể là nhân loại không ở trong tình trạng tự nhiên của nó trong khi ở trên trái đất. Nó phải tiến tới

một tình trạng thay đổi nhằm chứa đầy tình thương yêu, nhân từ và bình dị, để cảm thấy trong sạch, để loại bỏ sự sợ hãi thâm căn cố đế của nó.

 

“How does one reach this altered state, this other value system? And once reached, how can it be sustained? The answer appears to be simple. It is the common denominator of all religions. Humankind is immortal, and what we are doing now is learning our lessons. We are all in school. It is so simple if you can believe in immortality.

“Làm sao ta tiến tới trạng thái thay đổi này, hệ thống giá trị khác này? Và một khi ta tiến tới, làm sao ta có thể giữ vững nó được? Câu trả lời dường như đơn giản. Nó là mẫu số chung của hết thẩy tôn giáo. Nhân loại là bất tử, và cái chúng ta đang làm bây giờ là học những bài học của chúng ta. Chúng ta đều ở trong trường học. Thật quá đơn giản nếu bạn tin vào sự bất tử.

 

“If a part of humankind is eternal, and there is much evidence and history to think so, then why are we doing such bad things to ourselves? Why do we step on and over others for our personal ‘gain’ when actually we’re flunking the lesson? We all seem to be going to the same place ultimately, albeit at different speeds. No one is greater than another.

“Nếu một phần của nhân loại là bất diệt, và có nhiều bằng chứng và lịch sử để nghĩ như vậy, thì tại sao chúng ta lại làm những điều xấu xa cho chúng ta? Tại sao chúng ta giẫm lên người khác vì “lợi lộc” cá nhân khi thực tế là chúng ta đang làm bài hỏng? Rốt cuộc chúng ta dường như đều đang đi tới cùng một chỗ mặc dù ở tốc độ khác nhau. Không ai vĩ đại hơn ai.

 

“Consider the lessons. Intellectually the answers have always been there, but this need to actualize by experience, to make the subconscious imprint permanent by ’emotionalizing’ and practicing the concept, is the key. Memorizing in Sunday School is not good enough. Lip service without the behavior has no value. It is easy to read about or to talk about love and charity and faith. But to do it, to feel it, almost requires an altered state of consciousness. Not the transient state induced by drugs, alcohol, or unexpected emotion. The permanent state is reached by knowledge and understanding. It is sustained by physical behavior, by act and deed, by practice. It is taking something nearly mystical and transforming it to everyday familiarity by practice, making it a habit.

“Hãy xem xét những bài học. Về mặt trí tuệ câu trả lời luôn luôn đã ở đấy, sự cần thiết phải biến thành hiện thực, bằng kinh nghiệm, làm cho tiềm thức in dấu vĩnh viễn bằng cách “xúc cảm hóa” và thực hành quan niệm này, là chìa khóa. Chỉ nhớ đến việc nghe thuyết giảng giáo lý cũng không đủ tốt. Lời nói cửa miệng mà không có cách ứng xử chẳng có giá trị gì. Đọc hay nói về tình thương yêu, nhân từ và niềm tin thì dễ. Nhưng để làm điều đó, cảm thấy điều đó hầu như đòi hỏi một trạng thái thay đổi ý thức. Không phải trạng thái tạm thời gây ra bởi ma túy, rượu, hay xúc cảm bất ngờ. Đạt tới trạng thái lâu bền được tiến tới bằng kiến thức và hiểu biết. Nó được hỗ trợ bởi cách ứng xử trần thế, bởi hành động và hành vi, bởi tu tập. Lấy một thứ gì gần như huyền bí và biến đổi nó thành thói quen hàng ngày bởi rèn tập.

 

“Understand that no one is greater than another. Feel it. Practicehelping another. We are all rowing the same boat. If we don’t pulltogether, out plants are going to be awfully lonely.”

“Hãy hiểu rằng không ai vĩ đại hơn ai. Hãy cảm thấy điều đó. Hãy tập giúp người khác. Tất cả chúng ta đều đang chèo cùng một con thuyền. Nếu chúng ta không hòa hợp với nhau, thế đứng của chúng ta sẽ bị lẻ loi vô cùng”.

 

On another night, in a different dream I was asking a question. “How is it that you say all are equal, yet the obvious contradictions smack us in the face: inequalities in virtues, temperance, finances, rights, abilities and talents, intelligence, mathematical aptitude, ad infinitum?”

“Vào một đêm khác, trong một giấc mơ khác, tôi đang hỏi câu. “Làm sao ông lại nói rằng tất cả đều bình đẳng, thế mà những mâu thuẫn rõ ràng quất vào mặt chúng ta: sự khác nhau vô tận về đức hạnh, sự điều độ, tài chính, quyền hành, khả năng và tài năng, thông minh, khả năng tính toán?”

 

The answer was a metaphor. “It is as if a large diamond were to be found inside each person. Picture a diamond a foot long. The diamond has a thousand facets, but the facets are covered with dirt and tar. It is the job of the soul to clean each facet until the surface is brilliant and can reflect a rainbow of colors.

Câu trả lời là một ẩn dụ. “Như thể là có một hạt kim cương lớn sẽ được tìm thấy ở mỗi người. Hãy hình dung viên kim cương ấy dài một foot (phút, 0.3048m). Viên kim cương ấy có một ngàn mặt, nhưng những mặt này đều bị đất và hắc ín phủ kín. Công việc của linh hồn là làm sạch từng mặt cho đến khi bề mặt sáng chói và có thể phản chiếu ánh cầu vồng nhiều mầu.

 

“Now, some have cleaned many facets and gleam brightly. Others have only managed to clean a few; they do not sparkle so. Yet, underneath the dirt, each person possesses within his or her breast a brilliant diamond with a thousand gleaming facets. The diamond is perfect, not one flaw. The only differences among people are the number of facets-cleaned. But each diamond is the same, and each is perfect.

“Bây giờ, một số người đã làm sạch nhiều mặt và phát ra tia sáng rạng rỡ. Những người khác chỉ làm sạch được một số ít mặt; chúng không lấp lánh. Tuy nhiên, dưới bụi bậm, mỗi người vẫn có trong họ viên kim cương lấp lánh có ngàn mặt phát sáng. Viên kim cương này hoàn hảo, không một tỳ vết. Cái khác biệt duy nhất của mỗi người là số mặt đã được làm sạch, chứ mỗi viên kim cương đều giống nhau, và mỗi viên đều hoàn hảo.

 

“When all the facets are cleaned and shining forth in a spectrum of lights, the diamond returns to the pure energy that it was originally. The lights remain. It is as if the process that goes into making the diamond is reversed, all that pressure released. The pure energy exists in the rainbow of lights, and the lights possess consciousness and knowledge. “And all of the diamonds are perfect.” Sometimes the questions are complicated and the answers simple.

“Khi tất cả các mặt đều được làm sạch và phát ra quang phổ, viên kim cương trở về với năng lượng tinh khiết mà nó vốn có. Những tia sáng vẫn tiếp tục. Như thể là tiến trình này làm cho viên kim cương bị đảo ngược, tất cả áp lực đều được giải thoát. Năng lượng tinh khiết hiện hữu trong cầu vồng ánh sáng, và những tia sáng có ý thức và kiến thức. “Và tất cả những viên kim cương đều hoàn hảo “Đôi khi những câu hỏi thì phức tạp và những câu trả lời lại đơn giản.

 

“What am I to do?” I was asking in a dream. “I know I can treat and heal people in pain. They come to me in numbers beyond what I can handle. I am so tired. Yet can I say no when they are so needy and I can help them? Is it right to say ‘No, enough already?'” “Your role is not to be a lifeguard” was the answer.

“Tôi sẽ phải làm gì?” Tôi đang hỏi trong một giấc mơ. “Tôi biết tôi có thể trị bệnh và chữa chạy cho người bị đau. Quá nhiều người đến với tôi, vượt quá mức tôi có thể điều hành. Tôi quá mệt. Tuy nhiên tôi có thể nói không khi họ rất cần và tôi có thể giúp họ không? Có quyền nói,”Không đủ rồi “không?” Vai trò của bạn không phải là người cứu đắm”, đó là câu trả lời.

 

The last example will cite was a message to other psychiatrists. I awakened about six in the morning from a dream where I was giving a lecture, in this instance to a vast audience of psychiatrists:

Thí dụ cuối cùng tôi kể ra là một thông điệp gửi đến các bác sĩ tâm thần. Tôi tỉnh dậy vào khoảng sáu giờ sáng sau một giấc mơ, trong giấc mơ này, tôi được thuyết trình cho một cử tọa đông đảo các chuyên gia tâm thần học:

 

“In the rush toward the medicalization of psychiatry, it is important that we do not abandon the traditional, albeit sometimes vague, teachings of our profession. We are the ones who still talk to our patients, patiently and with compassion. We still take the time to do this. We promote the conceptual understanding of illness, healing with understanding and the induced discovery of self-knowledge, rather than just with laser beams. We still use hope to heal.

“Trong việc chạy đua vào việc nội khoa hóa bệnh tâm thần, điều quan trọng là chúng ta không bỏ những giáo huấn truyền thống mặc dù đôi khi mơ hồ trong nghề nghiệp của chúng ta. Chúng ta là những người vẫn nói với bệnh nhân một cách kiên nhẫn và bằng lòng nhân từ. Chúng ta vẫn bỏ thì giờ làm việc ấy. Chúng tôi đẩy mạnh quan niệm hiểu biết về bệnh, cách chữa bệnh bằng hiểu biết và sự khám phá đầy thuyết phục về sự tự biết mình, hơn là chỉ với những tia laser. Chúng ta vẫn sử dụng niềm hy vọng để chữa trị.

 

“In this day and age, other branches of medicine are finding these traditional approaches to healing much too inefficient, time-consuming, and unsubstantiated. They prefer technology to talk, computer-generated blood chemistries to the personal physician-patient chemistry, which heals the patient and provides satisfaction to the doctor. Idealistic, ethical, personally gratifying approaches to medicine lose ground to economic, efficient, insulating, and satisfaction-destroying approaches. As a result, our colleagues feel increasingly isolated and depressed. The patients feel rushed and empty, uncared for.

Trong ngày nay, những ngành y khoa khác thấy những phương pháp truyền thống về việc chữa trị, quá không hiệu quả, mất thì giờ và vô căn cứ. Họ thích kỹ thuật hơn là nói chuyện, thay máu bằng máy tính hơn là cấu trúc cá nhân thầy thuốc -bệnh nhân, những cái đó giúp bệnh nhân khỏi bệnh và làm thỏa mãn bác sĩ. Những phương pháp đáng hài lòng về mặt cá nhân có lý tưởng và đạo đức về y khoa không còn đứng vững trước những phương pháp kinh tế, có năng xuất, có tính biệt lập và phá hoại. Kết quả là các đồng nghiệp của chúng ta cảm thấy ngày càng bị cô lập và thất vọng. Bệnh nhân cảm thấy bị xô đẩy và trống rỗng, không được săn sóc.

 

“We should avoid being seduced by high technology. We should be the role models for our colleagues. We should demonstrate how patience, understanding, and compassion help both patient and physician. Taking more time to talk, to teach, to awaken hope and the expectation of recovery-these half-forgotten qualities of the physician as healer – these we must always use ourselves and be an example to our fellow physicians.

Chúng ta nên tránh bị mê hoặc bởi kỹ thuật cao. Đúng hơn, chúng ta nên có vai trò kiểu mẫu cho các đồng nghiệp. Chúng ta phải có cách biểu thị lòng kiên nhẫn, hiểu biết và tình thương để giúp cả hai bệnh nhân và thầy thuốc. Bỏ nhiều thì giờ hơn để nói chuyện, dạy dỗ và, khơi dậy niềm hy vọng và lòng mong muốn khỏi bệnh – những đức tính phần nửa bị bỏ quên này của các thầy thuốc với tư cách là người chữa bệnh – những thứ này luôn luôn phải được chính chúng ta sử dụng và làm gương cho các thầy thuốc đồng nghiệp.

 

“High technology is wonderful in research and to promote the understanding of human illness and disease. It can be an invaluable clinical tool, but it can never replace those inherently personal characteristics and methods of the true physician. Psychiatry can be the most dignified of the medical specialties. We are the teachers. We should not abandon this role for the sake of assimilation, especially not now.”

“Kỹ thuật cao thật tuyệt vời trong nghiên cứu và thúc đẩy sự hiệu biết về ốm đau và bệnh tật của con người. Nó có thể là một công cụ chữa bệnh vô giá, nhưng nó không bao giờ có thể thay thế được những đặc tính cá nhân cố hữu và các phương pháp của một thầy thuốc chân chính. Chữa bệnh tâm thần có thể là một chuyên khoa cao quý nhất trong các chuyên môn y khoa. Chúng ta là những thầy giáo. Chúng ta không nên bỏ vai trò này vì lợi ích trong quá trình hấp thụ, nhất là không phải lúc này”.

 

I still have such dreams, although only occasionally. Often, in meditation, or sometimes while driving on the highway, or even while daydreaming, phrases and thoughts and visualizations will pop into my mind. These often seem very different from my conscious and usual way of thinking or conceptualizing. They are frequently very timely and solve questions or problems I am having. I use them in therapy and in my everyday life. I consider these phenomena to be an expansion of my intuitive abilities, and I am heartened by them. To me, they are signs that I am headed in the right direction, even if I have a long way to go.

“Tôi vẫn còn những giấc mơ như vậy, mặc dù chỉ một đôi khi. Thường thường trong lúc trầm ngâm, hay đôi khi trong lúc lái xe trên xa lộ cao tốc, hay cả lúc mơ màng ban ngày, những câu, những tư tưởng và ảo giác bật ra trong tâm trí tôi. Những cái này thường khác hẳn cách suy nghĩ thường lệ có ý thức hay hình thành quan niệm của tôi. Chúng thường đến rất đúng lúc, và giải quyết những câu hỏi hay những vấn đề tôi đang có. Tôi dùng chúng trong việc chữa trị và trong đời sống hàng ngày. Tôi coi những hiện tượng này là sự mở rộng khả năng trực giác của tôi, và tôi phấn khởi bởi chúng. Với tôi, chúng là những dấu hiệu là tôi đi đúng hướng, dù rằng tôi còn con đường dài phải đi.

 

I listen to my dreams and intuitions. When I do, things seem to fall into place. When I do not, something invariably goes awry. I still feel the Masters around me. I do not know for sure whether my dreams and intuitions are influenced by them, but I suspect so.

Tôi nghe theo những giấc mơ và trực giác của tôi. Khi tôi nghe theo sự việc dường như suông sẻ. Khi tôi không nghe theo, một cái gì đó luôn chệch choạc. Tôi vẫn cảm thấy các Bậc Thầy ở chung quanh tôi. Tôi không biết chắc chắn liệu những giấc mơ và trực giác của tôi có bị ảnh hưởng bởi các ngài không, nhưng tôi nghi là vậy.

 

 

EPILOGUE – PHẦN KẾT

 

The book is now completed, but the story goes on. Catherine remains cured, without any recurrence of her original symptoms. I have been very careful about regressing other patients. I am guided by the patient’s particular constellation of symptoms and by his or her refractoriness to other treatments, by the ability to be easily hypnotized, by the patient’s openness to this approach, and by an intuitive feeling on my part that this is the path to take.

Since Catherine, I have done detailed regressions to multiple past lives in a dozen more patients. None of these patients was psychotic, hallucinating, or experiencing multiple personalities. All improved dramatically.

Cuốn sách này được hoàn thành, nhưng câu chuyện tiếp tục. Catherine hết bệnh, không có triệu chứng căn nguyên nào trở lại. Tôi rất thận trọng về thôi miên lùi về dĩ vãng với những bệnh nhân khác. Tôi đi theo nhóm bệnh nhân có triệu chứng đặc biệt hay nhóm khó điều trị đối với cách điều trị khác, theo khả năng dễ dàng thôi miên, theo sự cởi mở của bệnh nhân đối với phương pháp này, và theo về phần tôi cảm nghĩ trực giác là con đường mà tôi chọn. Từ Catherine, tôi đã thực hiện rất chi tiết những cuộc thôi miên lùi về nhiều kiếp với nhiều bệnh nhân. Không một người nào trong số này bị loạn tinh thần, bị ảo giác hay có nhiều cá tính. Tất cả đều khá hẳn lên.

 

The twelve patients have widely disparate backgrounds and personalities. A Jewish housewife from Miami Beach vividly remembered being raped by a group of Roman soldiers in Palestine shortly after the death of Jesus. She ran a nineteenth-century brothel in New Orleans, lived in a monastery in France in the Middle Ages, and had a distressing Japanese lifetime. She is the only one of the patients other than Catherine who could transmit messages back from the in-between state. Her messages have been extremely psychic. She, too, knew facts and events from my past. She has even more of a facility for accurately predicting future events. Her messages come from a particular spirit, and I am currently in the process of carefully cataloging her sessions. I am still the scientist. All of her material must be scrutinized, evaluated, and validated.

Mười hai bệnh nhân có tiểu sử và cá tính khác hẳn nhau. Một bà nội trợ người Do Thái ở Miami Beach nhớ rõ bà đã bị hiếp bởi một toán lính La Mã ở Palestine ít lâu sau cái chết của Jesus. Bà cai quản một nhà chứa ở thế kỷ thứ mười chín tại New Orleans, sống trong một tu viện ở Pháp vào thời Trung Cổ, và có một đời sống khó khăn là người Nhật. Bà là người duy nhất trong số các bệnh nhân trừ Catherine đã có thể truyền đạt các thông điệp trở lại từ trạng thái giữa bên này bên kia. Thông điệp của bà cực kỳ tâm linh. Bà cũng biết những sự việc và sự kiện về quá khứ của tôi. Bà còn có khả năng đoán đúng các sự kiện tương lai. Những thông điệp này bắt nguồn từ một thần linh đặc biệt, và hiện nay tôi đang thận trọng sưu tập những buổi thôi miên với bà. Tôi vẫn là một khoa học gia. Tất cả những tài liệu của bà phải được nghiên cứu kỹ lưỡng, đánh giá và công nhận có giá trị.

 

The others were not able to remember much beyond dying, leaving their bodies, and floating to the bright light. None could transmit messages or thoughts back to me. But all had vivid memories of previous lifetimes. A brilliant stockbroker lived a pleasant but boring life in Victorian England. An artist was tortured during the Spanish Inquisition. A restaurant owner, who could not drive over bridges or through tunnels, remembered being buried alive in an ancient Near-Eastern culture. A young physician recalled his trauma at sea, when he was a Viking. A television executive was tormented six hundred years ago in Florence. The list of patients goes on.

Những bệnh nhân khác không thể nhớ lại nhiều ở bên kia lúc chết, rời bỏ thân xác, và lơ lửng trôi đến ánh sáng chói. Không một ai có thể truyền đạt lại thông điệp hay tư tưởng cho tôi. Nhưng tất cả đều có ký ức sống động về tiền kiếp. Một người buôn bán cổ phần tài giỏi có một cuộc sống khá giả nhưng buồn chán ở Victorian Anh Quốc. Một nghệ sĩ bị hành hạ trong thời kỳ dị giáo ở Tây Ban Nha. Một chủ nhà hàng ăn không thể lái xe qua cầu hay qua hầm vì nhớ lại đã bị chôn sống trong nền văn minh Cận Đông. Một thầy thuốc trẻ nhớ lại chấn thương tại biển cả, khi ông ta là cướp biển. Một ủy viên ban quan trị đài truyền hình bị hành hạ sáu trăm năm trước tại Florence. Danh sách các bệnh nhân tiếp tục.

 

These people remembered still other lifetimes as well. Symptoms resolved as the lifetimes unfolded. Each now firmly believes that he or she has lived before and will again. Their fear of death has diminished.

Những người này vẫn nhớ được những kiếp sống khác. Các triệu chứng được giải quyết khi những kiếp sống được phơi bầy. Bây giờ mỗi người tin chắc mình đã sống trước đây và sẽ sống nữa. Sự sợ hãi về cái chết của họ giảm thiểu.

 

It is not necessary that everyone has regression therapy or visits psychics or even meditates. Those with disabling or bothersome symptoms may choose to do so. For the rest, keeping an open mind is the most important task. Realize that life is more than meets the eye. Life goes beyond our five senses. Be receptive to new knowledge and to new experiences. “Our task is to learn, to become God-like through knowledge.”

Không nhất thiết là mọi người phải chữa bệnh bằng thôi miên lùi về dĩ vãng hay đi gặp các ông đồng bà cốt hay cả đến thiền hành. Những ai có những triệu chứng bất lực hay khó chịu có thể quyết định làm như vậy. Phần còn lại, cởi mở là nhiệm vụ quan trọng nhất. Hãy hiểu rằng đời sống còn nhiều hơn những cái mắt nhìn thấy. Đời sống vượt qua năm giác quan của chúng ta. Hãy tiếp nhận kiến thức mới và kinh nghiệm mới. “Nhiệm vụ của chúng ta là học, trở thành thánh thiện nhờ kiến thức.”

 

I am no longer concerned with the effect this book may have on my career. The information that I have shared is far more important and, if heeded, will be far more beneficial to the world than anything I can do on an individual basis in my office. I hope that you will be helped by what you have read here, that your own fear of death has been diminished, and that the messages offered to you about the true meaning of life will free you to go about living yours to the fullest, seeking harmony and inner peace and reaching out in love to your fellow humans.

Tôi không còn quan ngại về tác động của cuốn sách này tới nghề nghiệp của tôi. Tin tức mà tôi chia sẻ quan trọng nhiều hơn, và nếu được chú ý, thì sẽ lợi ích nhiều cho thế giới hơn bất cứ thứ gì tôi có thể làm được trên cơ sở cá nhân trong phòng mạch của tôi. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ được giúp đỡ bởi những gì bạn đã đọc tại đây, là sự sợ hãi của chính bạn về cái chết đã được giảm thiểu, và những thông điệp hiến dâng cho bạn ý nghĩa thực sự về sự sống sẽ giải thoát bạn để bạn bắt đầu sống với ý nghĩa đầy đủ nhất, tìm được hòa hợp và an lạc nội tâm và đem tình thương yêu đến người đồng loại.

 

ABOUT THE AUTHOR – VỀ TÁC GIẢ

 

After graduating magna cum laude from Columbia University and receiving his medical degree at the Yale University School of Medicine, Brian L. Weiss, M.D., served his internship at New York University’s Bellevue Medical Center and went on to become chief resident, Department of Psychiatry, at the Yale University School of Medicine. Currently, Dr. Weiss is chairman of the Department of Psychiatry at Mount Sinai Medical Center in Miami Beach, Florida, and clinical associate professor, Department of Psychiatry, at the University of Miami School of Medicine. He specializes in the study and treatment of depression and anxiety states, sleep disorders, substance abuse disorders, Alzheimer’s Disease, and brain chemistry.

Sau khi tốt nghiệp Đại Học ở cấp độ II tại Đại Học Columbia và nhận bằng y khoa tại Trường Y Khoa Đại Học Yale, Bác Sĩ Brian L.Weiss, thực tập nội trú tại Trung Tâm Y Khoa Bellevue của Đại Học Nữu Ước và trở thành bác sĩ nội trú, Khoa Tâm Thần thuộc Trường Đại Học Y Khoa Yale. Hiện nay, Bác Sĩ Weiss là chủ nhiệm Khoa Tâm Thần tại Trung Tâm Y Khoa Mount Sinai ở Miami Beach, Florida, và là phó giáo sư, Khoa Tâm Thần tại Trường Y Khoa Đại Học Miami. Ông chuyên nghiên cứu và điều trị các trạng thái buồn phiền và lo âu, mất ngủ, rối loạn vì lạm dụng ma túy, bệnh Alzheimer (mất trí nhớ), và cấu trúc hóa chất tại não bộ.

 

Là một nhà chữa bệnh tâm lý truyền thống, Bác sĩ Brian Weiss sửng sốt và hoài nghi khi một trong những bệnh nhân của ông bắt đầu nhớ lại những chấn thương ở tiền kiếp mà nó dường như là chìa khóa của những cơn ác mộng và lo âu tái diễn. Tuy nhiên sự hoài nghi của ông đã bị xói mòn khi cô bắt đầu gửi những thông điệp “từ không gian giữa các kiếp sống” chứa đựng những tiết lộ rõ rệt về gia đình Bác Sĩ Weiss và đứa con trai của ông bị chết. Sử dụng cách chữa trị tiền kiếp, ông đã có khả năng chữa khỏi người bệnh và bắt tay vào một giai đoạn mới có ý nghĩa hơn trong nghề nghiệp của mình.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/a2066/tien-kiep-va-luan-hoi-co-that-khong-many-lives-many-masters-
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/Wful-wTe1ggQAFce/manylivesmanymasters.pdf
  3. https://tienvnguyen.net/images/file/sLziGUbf1ggQALdp/tienkiepvaluanhoicothatkhong.pdf
  4. Photo 2: https://www.observerbd.com/2015/11/04/118847.php
  5. Photo 2: https://thesaurus.plus/related/en_bloc/en_masse