Chapter 14 – Tiền Kiếp Và Luân Hồi Có Thật Không? – Many Lives, Many Masters – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss

Việt ngữ: Thích Tâm Quang

Compile: Lotus group

 

Chapter 14 – Tiền Kiếp Và Luân Hồi Có Thật Không? – Many Lives, Many Masters

Three weeks passed before we met again. My brief illness and her vacation had caused the delay. Catherine continued to prosper during this period, but when we began the session, she seemed anxious. She announced that she was doing so well and feeling so much better that she did not feel hypnosis could help her any more than it already had. She was right, of course. Under ordinary circumstances, we might have begun terminating therapy weeks ago. We had continued in part because of my interest in the messages from the Masters and because some minor problems still persisted in Catherine’s present-day life. Catherine was nearly cured, and the lifetimes were repeating. But what if the Masters had more to tell me? How could we communicate without Catherine? I knew she would continue our sessions if I insisted. But I did not feel right

about insisting. With some sadness, I agreed with her. We chatted about the events of the past three weeks, but my heart was not in it.

Ba tuần lễ trôi qua trước khi chúng tôi gặp lại nhau. Tôi bị bệnh qua loa và cô đi nghỉ phép gây ra chậm trễ. Catherine tiếp tục thành công trong giai đoạn này, nhưng khi chúng tôi bắt đầu buổi thôi miên, cô dường như lo lắng. Cô báo rằng cô rất khỏe và cảm thấy khá hơn rất nhiều đến mức không còn cảm thấy thôi miên có thể giúp gì hơn nữa. Đuơng nhiên cô đúng. Trong những trường hợp bình thường, chúng tôi có lẽ đã ngưng sự chữa trị từ nhiều tuần qua.Tôi đã tiếp tục một phần vì sự quan tâm của tôi đến những thông điệp của các Bậc Thầy và vì một số vấn đề nhỏ vẫn còn dai dẳng trong đời sống hàng ngay hiện nay của Catherine. Catherine hầu như khỏi hẳn, và những kiếp sống của cô đang tái diễn. Nhưng nếu các Bậc Thầy muốn nói nữa với tôi thì sao? Làm sao chúng tôi có thể liên lạc với nhau mà không có Catherine? Tôi biết cô sẽ tiếp tục các buổi thôi miên nếu tôi năn nỉ. Nhưng tôi không cảm thấy việc năn nỉ này là đúng. Với một nỗi buồn, tôi đồng ý với cô. Chúng tôi trò chuyện về những biến cố của ba tuần lễ qua, nhưng tâm tư tôi không mấy chú ý.

 

Five months drifted by. Catherine maintained her clinical improvement. Her fears and anxieties were minimal. The quality of her life and her relationships was dramatically uplifted. She was dating other men now, although Stuart was still in the picture. For the first time since she was a young child, she felt some joy and real happiness in her life. Occasionally, we would pass each other in the hallway or in the cafeteria line, but we had no formal doctor-patient contact.

Năm tháng trời trôi qua. Catherine ngày càng khá lên. Sợ hãi và lo âu của cô còn chút ít. Chất lượng đời sống và những mối quan hệ của cô cao được nâng cao mạnh mẽ. Bây giờ cô đang hò hẹn với những người đàn ông khác, mặc dầu Stuart vẫn còn hiển hiện trong sự việc này. Đây là lần đầu tiên từ khi cô còn là một đứa bé cô cảm thấy niềm vui và hạnh phúc thực sự trong đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau ở hành lang hay trong khi xếp hàng ở nơi bán Cà Phê trong bệnh viện, nhưng chúng tôi không có những cuộc tiếp xúc bác sĩ – bệnh nhân chính thức.

 

Winter passed and spring began. Catherine scheduled an appointment in the office. She had been having a recurring dream about a religious sacrifice of some sort that involved snakes in a pit. People, including herself, were being forced into the pit. She was in the pit, trying to climb out by digging her hands into the sandy walls. The snakes were just below her. At this point in the dream, she would awaken, her heart pounding wildly. Despite the long hiatus, she fell quickly into a deep hypnotic state. Not surprisingly, she was instantly back in an ancient lifetime.

Mùa đông qua đi và mùa xuân bắt đầu. Catherine hẹn gặp tôi ở phòng mạch để khám bệnh. Cô lại mơ trở lại, mơ về loại hiến tế nào đó dính líu đến những con rắn trong hang. Người người, kể cả cô bị đẩy vào hang. Cô ở trong hang, cố gắng trèo ra khỏi bằng cách lấy tay đào tường xây bằng cát. Những con rắn ở ngay bên dưới cô. Vào lúc này cô tỉnh dạy, tim cô đập mạnh. Mặc dù một gián đoạn dài, cô vẫn rơi nhanh vào trạng thái thôi miên sâu. Không ngạc nhiên, cô quay ngay về một tiền kiếp xa xưa.

 

“It is very hot where I am,” she began. “I see two black men standing near stone walls that are cold and damp. They have headpieces on. There is a rope around their right ankles. The rope is braided with beads and tassels coming off it. They are making a storage house out of stone and clay, putting wheat in it, some type of crushed grain. The grain is brought in a cart with iron wheels. Woven mats are on the cart or part of it. I see water, very blue. Someone in charge is giving the orders to the others. There are three steps down into the granary. There is a statue of a god on the outside. He has the head of an animal, a bird, and the body of a man. He is a god of the seasons. The walls are sealed with some sort of tar to prevent air from coming in and to keep the grain fresh. My face is itching. … I see blue beads in my hair. There are bugs or flies around, making my face and hands itch. I put something sticky on my face to keep them away … it smells terrible, the sap from some tree.

“Trời rất nóng tại nơi tôi đang ở”, cô bắt đầu, “Tôi nhìn thấy hai người da đen đứng gần những bức tường đá lạnh và ẩm ướt. Họ đội mũ sắt. Có một sợi dây chung quanh cổ chân họ. Sợi dây được tết bằng hạt và tua rủ xuống. Họ đang làm một cái nhà kho bằng đá và đất sét, để chứa lúa mì trong đó, một loại hạt đã được xay. Những hạt lúa mì này được mang để vào một cái xe có bánh sắt. Những tấm thảm dệt được để trên xe hay ở một phần xe. Tôi nhìn thấy nước, rất xanh. Một người trông coi nào đó đang ra lệnh cho những người khác. Có ba bậc đi xuống vựa lúa. Có một bức tượng của một vị thần ở bên ngoài. Vị thần này có đầu một con thú, một con chim và một thân người. Vị thần này là thần mùa màng. Những bức tường được gắn kín bởi một loại nhựa đường để không khí không lọt vào và để giữ cho các hạt lúa mì được tươi. Mặt tôi ngứa ngáy… Tôi nhìn thấy những cái bím tóc xanh trên tóc tôi. Có những con rệp và ruồi chung quanh làm mặt và tay tôi ngứa. Tôi để một thứ gì dinh dính trên mặt tôi để chúng đừng đậu vào …mùi này thật ghê gớm, nhựa của một thứ cây nào đó.

 

“I have braids in my hair and beads in the braids, with gold strings. My hair is dark black. I am part of the royal house- hold. I am there because of some feast. I have come to watch an anointing of priests … a festivity to the gods for the coming harvest. There are only animal sacrifices, no humans. Blood from the sacrificed animals runs from a white stand into a basin … it runs into the mouth of a serpent. The men wear small gold hats. Everyone is dark-skinned. We have slaves from other lands, from across the sea. . ..” She fell silent, and we were waiting, as if the months had never passed. She seemed to become vigilant, listening to something.

“Tôi có những bím tóc ở trên đầu và những tràng hạt ở bím tóc với những sợi dây vàng. Tóc tôi đen sậm. Tôi là thành viên của gia đình hoàng gia. Tôi ở đây vì lễ hội. Tôi đến để xem lễ xức dầu của các thầy tu … một lễ hội dâng lên các vị thần cho mùa tới. Chỉ có lễ hiến tế bằng súc vật, không phải bằng người. Máu của những con vật tế thần chảy từ một cái giá trắng vào một cái chậu… rồi chảy vào miệng một con rắn. Đàn ông đội những chiếc mũ vàng nhỏ. Ai nấy đều da sậm. Chúng tôi có những người nô lệ từ những xứ khác, những xứ từ bên kia đại dương…”Cô rơi vào im lặng, chúng tôi phải chờ đợi như thể hàng tháng không bao giờ hết. Cô dường như trở nên thận trọng, lắng nghe một thứ gì đó.

 

“All is so fast and complicated . . . what they are telling me … about change and growth and different planes. There is a plane of awareness and a plane of transition. We come from one life, and, if the lessons are completed, we move on to another dimension, another life. We must understand fully. If we do not, we are not allowed to pass on … we must repeat because we do not learn. We must experience from all sides. We must know the side of wanting, but also to give. . .. There is so much to know, so many spirits in-volved. That is why we are here. The Masters … are just one on this plane.”

“Tất cảquá nhanh và phức tạp… những gì họ nói với tôi … về thay đổi và phát triển và những bình diện khác nhau. Có bình diện của tỉnh thức và bình diện của chuyển tiếp. Chúng ta là sản phẩm của một kiếp sống, và nếu những bài học được hoàn tất, chúng ta di chuyển tới một phương chiều khác, một đời sống khác. Chúng ta phải hiểu biết đầy đủ. Nếu chúng ta không hiểu biết, chúng ta không được phép đi qua… chúng ta phải làm lại vì chúng ta không học. Chúng ta phải trải nghiệm mọi mặt. Chúng ta phải biết mặt thiếu sót, nhưng cũng phải biết cho … Có nhiều điều để biết, có nhiều thần linh dính líu. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Những Bậc Thầy chỉ là một trong bình diện này”.

 

Catherine paused, then spoke with the voice of the poet Master. He was speaking to me. “What we tell you is for now. You must now learn through your own intuition.” After a few minutes, Catherine spoke in her soft whisper. “There is a black fence . . . within are tombstones. Yours is there.” “Mine?” I asked, surprised at this vision. “Yes.” “Can you read the inscription?” “The name is ‘Noble’: 1668-1724. There is a flower on it. … It is in France or Russia. You were in a red uniform . . .thrown from a horse. …. There is a gold ring . . . with a lion’s head . . .used as an insignia.

Catherine ngưng, và nói với giọng của Bậc Thầy thi nhân. Ông đang nói với tôi. “Điều chúng tôi nói với ông là dành cho hiện tại. Ông phải học qua trực giác của chính ông”. Sau một vài phút cô lại nói với giọng thì thào dịu dàng của cô. “Có cái hàng rào đen, bên trong là mộ chí. Mộ của ông ở đấy”. “Của tôi?” tôi hỏi, ngạc nhiên về ảo giác này. “Phải””Có thể đọc chữ khắc trên bia không?” “Tên là Noble:1668-1724. Có hoa trên mộ… Đó là ở Pháp hay ở Nga. Ông mặc một bộ đồng phục đỏ… và bị ngã ngựa … Có một cái nhẫn vàng … có một cái đầu sư tử… được dùng như huy hiệu.”

 

There was no more. I interpreted the poet Master’s statement to mean there would be no more revelations through Catherine’s hypnosis, and this was indeed the case. We were to have no further sessions. Her cure had been complete, and I had learned all that I could through the regressions. The rest, what lay in the future, I had to learn through my own intuition.

Không còn gì nữa. Tôi giải thích câu nói của Bậc Thầy thi nhân có nghĩa là không còn gì được tiết lộ do thôi miên Catherine và quả thật việc này là đúng. Chúng tôi không còn những buổi thôi miên với Catherine nữa. Bệnh của cô đã lành hẳn, và tôi phải học tất cả những gì tôi có thể do thôi miên lùi về dĩ vãng. Phần còn lại, điều nằm ở tương lai, tôi phải học qua trực giác của chính tôi.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/a2066/tien-kiep-va-luan-hoi-co-that-khong-many-lives-many-masters-
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/Wful-wTe1ggQAFce/manylivesmanymasters.pdf
  3. https://tienvnguyen.net/images/file/sLziGUbf1ggQALdp/tienkiepvaluanhoicothatkhong.pdf