Chapter 11 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss – 1996

Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm.

Compile: Lotus group.

 

Chapter 11 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited

 

   William Butler Yeats (13 June 1865 – 28 January 1939) was an

   Irish poet, dramatist, one of the foremost figures of 20th-century literature.

 

Many times man lives and dies

Between his two eternities,

That of race and that of soul,

And ancient Ireland knew it all.

Con người sống và chết qua nhiều kiếp,

Giữa không gian, thời gian vô tận,

Của loài giống, của linh hồn…

Người Ái Nhĩ Lan cổ xưa biết hết.

 

Whether man die in his bed

Or the rifle knocks him dead,

A brief parting from those dear

Is the worst man has to fear …

Bất kể con người chết ở đâu

Sẽ có cuộc chia tay lâu dài

Con người có nên sợ điều tồi tệ?

 

Though grave-diggers’ toil is long,

Sharp their spades their muscles strong.

They but thrust their buried men

Back in the human mind again.

Dù việc đào mồ quá lâu,

Dù thân thể mạnh khỏe

Nhưng vẫn bị chôn vùi

Rồi sẽ trở lại trong tâm trí con người.

 

W.B. Yeats

 

 

Elizabeth sobbed softly as she sat in the familiar recliner. Her mascara was running in jagged lines away from her eyes. I gave her a tissue, and she dabbed absentmindedly at her eyes as the black mascara lines gained speed in their descent toward her chin.

Elizabeth thổn thức khi cô ngồi trong cái ghế tựa quen thuộc. Thuốc chải lông mi chảy quanh viền mắt. Tôi đưa khăn giấy để cô lau những quầng đen.

 

She had just finished recounting a life as an Irish woman, a life that had ended peacefully and with much happiness. Yet the stark contrast to her current life, with its losses and despair, was causing her pain. And so, she cried, despite the happy ending.

Cô vừa thuật lại chi tiết một kiếp sống là phụ nữ Ái Nhĩ Lan, một kiếp người chấm dứt yên ả và hạnh phúc tràn đầy. Tuy nhiên sự bình dị đó ngược lại với kiếp hiện tại của cô, với những mất mát và tuyệt vọng đã khiến cô đau đớn khôn nguôi. Và do đó, cô khóc, dù phần kết thúc có hậu.

 

These were tears of sadness, not of joy. The day’s session had begun much less dramatically. Elizabeth had only recently regained the energy and self-confidence to enter into a relationship, this time a short-term encounter with an older man. Elizabeth was initially attracted to him because he had money and position. But there was no chemistry, at least not on her part. Her head urged her to settle, to accept that he was secure, he seemed to care for her quite a bit, and who else was there for her anyway?

Đợt điều trị trong ngày đó bắt đầu giảm kịch tính hơn. Chỉ mới đây thôi Elizabeth đã lấy lại năng lượng và tự tin để tiến đến một mối quan hệ. Lần này là cuộc gặp gỡ ngắn hạn với người đàn ông lớn tuổi. Cô bị thu hút ngay buổi đầu vì sự giàu có và địa vị của ông ta. Nhưng không có điều bí ẩn nào, ít ra không có ở phía cô. Trí óc hối thúc cô ổn định, chấp nhận điều ông ta bảo đảm. Ông có vẻ khá quan tâm đến cô, dù sao đi nữa thì còn ai khác dành cho cô đây?

 

Elizabeth’s heart said no. Do not settle. You do not love him, and without love, what is there? Her heart’s argument finally won. He was pressing her to deepen the relationship, to have sex, to make commitments. Elizabeth decided to end it. She was relieved, sad to be lonely again, but not depressed. Overall, she was handling the end of this relationship very appropriately. And yet here she was, eyes red, nose stuffy, mascara running wildly.

Nhưng trái tim cô không đồng ý. Không cần phải ổn định. Cô không yêu ông ta, và thiếu tình yêu thì điều gì sẽ xảy ra sau đó? Rốt cuộc thì lý lẽ của con tim đã thắng. Ông đang cưỡng ép cô đào sâu thêm mối quan hệ để làm tin. Elizabeth quyết định kết thúc mối tình hờ này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, buồn vì lại sống cô đơn, nhưng không thất vọng. Hơn hết, cô đã xử lý được đoạn kết theo cách thích hợp. Và cô còn ở đây, mắt đỏ hoe, mũi sụt sịt, mặt lấm lem thuốc chải lông mi.

 

When we started the regression process, Elizabeth lapsed into a deep trance, and I took her back in time once again. This time she emerged in Ireland, several centuries ago. “I’m very pretty,” she commented immediately upon finding herself. “I have dark hair and light blue eyes. … I dress very plainly and wear no makeup or jewelry … as if I’m hiding. My skin is so white, like cream.” “Hiding from what?” I inquired, following her lead. She was silent for a few moments, looking for the answer. “From my husband . . . yes, from him. Oh, he’s a lout! He drinks too much, and he becomes violent. . .. He’s so selfish. … I curse this marriage!”

Khi chúng tôi tiến hành quá trình trở về, Elizabeth rơi sâu vào hôn mê, tôi đưa cô trở lại đúng thời điểm ở Ái Nhĩ Lan, cách đây vài thế kỷ. – Tôi rất đẹp. Cô nhận xét ngay khi tìm lại chính mình. – Tóc dài, mắt xanh lơ… ăn mặc bình thường… không trang điểm… như thể tôi đang trốn. Da tôi không trắng lắm, giống như màu kem. – Trốn cái gì? Cô yên lặng một lúc, tìm câu trả lời. – Trốn chồng tôi… đúng rồi trốn anh ta. Anh ta là tên thô lỗ! Suốt ngày say xỉn… đánh tôi… Anh ta quá ích kỷ… Tôi nguyền rủa cuộc hôn nhân này!

 

“Why did you choose him?” I innocently asked. “I did not choose him. … I would never choose him. My parents chose him, and now they are dead. . . . They are dead, but I still have to live with him. He is all I have now,” she said, a fragile sadness joining the anger in her voice. “Do you have any children? Does anyone else live with you?” I asked. “No.” Her anger was subsiding, but the sadness was more evident now. “I cannot. I had a . . . miscarriage. There was a great deal of bleeding . . . and infection. They say I can’t bear children. . .. He is angry at me for that, too. . .. He blames me … for not bearing him sons. As if I wanted this!”

Tôi vô tư hỏi lại: – Tại sao cô lại lấy anh ta? – Tôi không muốn lấy anh ta… không bao giờ muốn. Cha mẹ tôi ép tôi, bây giờ thì họ chết rồi… Họ chết rồi, còn tôi vẫn phải sống với hắn. Hắn là tất cả những gì mà bây giờ tôi có. Cô kể lể, nỗi buồn mỏng manh cộng với sự giận dữ trong giọng nói. Tôi hỏi: – Cô có con chưa? Còn ai sống với cô nữa không? – Không. Cơn giận đã giảm bớt, nhưng nỗi buồn vẫn lảng vảng. – Tôi không thể… Tôi đã bị hư thai, bị chảy máu quá nhiều… bị nhiễm trùng. Họ nói là tôi không thể có con được nữa… Hắn tức điên lên với tôi… Hắn trách tôi… không sinh con trai cho hắn, làm như là ý tôi muốn vậy.

 

She was upset again. “He hits me,” she added, in a suddenly soft voice. “He hits me as if I were a dog. I hate him for that.” She stopped talking and tears formed in the corners of her eyes. “He hits you?” I echoed. “Yes,” she answered simply. I waited for more, but she was reluctant to elaborate. “Where does he hit you?” I pressed. “On my back, my arms, my face. Everywhere.” “Can you stop him?” “At times. I used to hit back, but then he hurts me more. He drinks too much. The best thing I can do is accept the beating. Eventually he tires and stops . . . until the next time.” “Look at him closely,” I urged her. “Look into his eyes. See if you recognize him as anyone in your current life.”

Cô lại thất vọng. – Hắn đánh tôi. Cô nói thêm với một giọng đột ngột dịu dàng. – Hắn đánh tôi như một con chó. Tôi thù hắn. Cô ngừng lại, ứa nước mắt. Tôi nhắc: – Hắn đánh cô? – Vâng.Cô trả lời ngắn gọn.

Tôi đợi cô tả chi tiết, cô miễn cưỡng. Tôi thúc giục: – Hắn đánh cô ở đâu? – Ở lưng, tay, mặt. Khắp mình. – Cô không thể ngăn cản được hắn sao? – Thỉnh thoảng. Tôi từng đánh trả lại, nhưng hắn đánh tôi đau hơn. Hắn uống rượu quá nhiều. Điều tốt nhất là tôi nên chịu bị ăn đòn. Chừng nào hắn mệt, hắn nghỉ… cho tới sau đó. Tôi xúi cô: – Nhìn gần hắn, nhìn vào mắt hắn, xem thử hắn là ai trong kiếp này.

 

Elizabeth’s eyes narrowed, and her brow furrowed, as if she were looking, even though her eyelids remained closed. “I do know him! It’s George. . .. It’s George!” “Good. You are back in that lifetime. The beatings have stopped.”

She had recognized the banker, George, with whom she had had a relationship a year and a half earlier. That relationship had ended when George became physically abusive. Patterns such as abusiveness can persist over many lifetimes if they are not recognized and broken. At some subconscious level Elizabeth and George had remembered each other. They had come together once again, and he tried to resume the abuse. However, Elizabeth had learned an important lesson over the centuries. This time Elizabeth had the strength and self-respect to end their relationship soon after the abuse began. When past-life origins are discovered, it is even easier to break destructive patterns.

Mắt Elizabeth nhíu lại, lông mày cô dựng lên, như là cô đang tìm kiếm, thậm chí mí mắt cô vẫn khép. – Tôi biết hắn rồi! Hắn là George… Đúng là George! – Tốt rồi. Cô hãy quay lại kiếp đó, lúc mà hắn không đánh cô nữa. Cô nhận ra George, chủ ngân hàng mà cô đã sống một năm rưỡi trước đây. Mối tình đó chấm dứt khi George bắt đầu giở thói vũ phu. Những kiểu sống như vậy cứ lặp lại qua nhiều kiếp, nếu họ không nhận ra và phá vỡ nó. Ở một cấp độ tiềm thức nào đó, Elizabeth và George đã nhận ra nhau. Họ lại đến với nhau, lại tiếp tục đánh đập. Tuy nhiên Elizabeth đã học được bài học quan trọng từ nhiều thế kỷ qua. Lần này cô đủ sức và nghị lực để kết thúc mối quan hệ ngay khi bạo lực bắt đầu. Khi nguyên nhân từ kiếp trước được phát hiện thì những mô hình gây tổn thất sẽ phá bỏ dễ hơn.

 

I looked over at Elizabeth. She was quiet. She seemed so sad and hopeless. I had enough information about her abusive husband, and I decided to move her ahead in time. “I will count backward from three to one and tap you lightly on the forehead,” I told her. “As I do this, move ahead to the next significant event in this life. Let it come into complete focus in your mind as I count. See what happens to you.” On the count of one, she began to smile blissfully. I was glad there was a little light in this bleak life.

Tôi quay lại nhìn Elizabeth. Cô yên lặng, buồn bã, vô vọng. Tôi đã có thông tin về người chồng vũ phu của cô, và tôi quyết định đưa cô đi xa hơn trong kiếp đó. Tôi nói với cô: – Tôi sẽ đếm ngược từ ba trở xuống một và gõ nhẹ lên trán cô. Khi tôi gõ, cô hãy di chuyển lên phía trước tìm kiếm sự kiện đáng nhớ trong kiếp đó. Hãy tập trung lại khi tôi đếm. Nhìn xem cái gì xảy ra với cô. Khi tôi đếm đến một, cô nở nụ cười vui thích. Tôi rất vui là có điểm sáng nhỏ trong kiếp sống u ám đó.

 

“He has died, thank God, and I am so happy,” she gushed. “I am with a man I love. He is so kind and gentle. He never hits me. We love each other. He’s a very good man. We are happy together.” Her blissful smile never faded. “How did your husband die?” I inquired. “In a tavern,” she answered, as her smile faded. “He was killed in a fight. They tell me that he was stabbed in the chest with a long knife. It must have pierced his heart. They tell me blood was everywhere. “I am not sad that he died,” she continued. “I would not have met John otherwise. John is a wonderful man.”

– Hắn chết rồi. Cám ơn trời đất. Cô tuôn ra: – Tôi sống với người đàn ông tôi yêu. Anh ấy rất tốt và hiền lành, không bao giờ đánh tôi. Chúng tôi yêu nhau. Anh ấy là người tốt. Chúng tôi rất hạnh phúc. Nụ cười vui thích vẫn nở trên môi cô. – Chồng cô chết cách nào? – Chết trong quán trọ. Cô trả lời, nụ cười tắt ngấm. – Hắn đánh nhau, bị đâm chết. Chắc là bị đâm trúng tim. Người ta kể với tôi là máu chảy lênh láng. Tôi chẳng hề buồn. Nếu không thì tôi chẳng gặp John. John thật tuyệt vời.

 

Her radiant smile had returned. Once again, I pressed forward. “Go ahead in time,” I instructed, “and see what happens to you and John. Go to the next significant event in your lives.” She was silent, scanning the years. “I am very weak. My heart is fluttering so,” she gasped. “I cannot catch my breath!” She had progressed to the day of her death. “Is John around?” I asked. “Oh, yes. He’s sitting on the bed and holding my hand. He’s very concerned, very attentive. He knows he’s going to lose me. We are sad about this but happy that we lived so many good years together.”

Nụ cười vui thích nở lại trên môi cô. Tôi lại thúc cô, theo cách hướng dẫn của tôi. – Đi tiếp đi. Có chuyện gì đã xảy ra cho cô và John. Đi đến điểm đáng nhớ trong kiếp đó. Cô yên lặng, thu thập thông tin. – Tôi rất yếu. Tim tôi đập loạng xạ. Tôi không thể kềm hơi thở mình. Cô hổn hển. Cô sắp chết. Tôi hỏi: – John có gần bên cô không? – À, có. Anh ấy đang ngồi trên giường, nắm tay tôi. Anh rất lo lắng, biết rằng sắp mất tôi. Chúng tôi rất buồn nhưng hạnh phúc vì đã sống bên nhau nhiều năm tràn đầy hạnh phúc.

 

She paused, remembering the scene with John at her bedside. Only Elizabeth’s relationship with her beloved mother had approached this incredible level of love, joy, and intimacy she had shared with John. “Look closely at John. Look at his face and in his eyes. See if you recognize him as someone in your present life.” Recognition often immediately occurs with an unmistakable certainty when a patient looks into the other person’s eyes. The eyes may truly be the window to the soul.

Cô ngừng lại, nhớ về những cảnh tượng mà hai người bên nhau. Chỉ có mối quan hệ giữa Elizabeth và người mẹ yêu quý mới đạt đến cấp độ yêu thương, hạnh phúc vui vẻ, thân thiết như cô đã từng chia sẻ với John mà thôi. – Hãy nhìn kỹ vào mặt và mắt John. Cô có nhận ra là ai trong kiếp hiện tại không? Sự nhận dạng thường xuất hiện ngay tức thì chắc chắn, không sai sót khi bệnh nhân nhìn vào mắt của người đang đối diện. Đôi mắt thật sự là cửa sổ của tâm hồn.

 

“No,” she said simply. “I do not know him.” She paused again, then spoke with alarm in her voice. “My heart is giving out,” she declared. “It’s very erratic now. I feel like I want to leave this body now.” “It’s okay. Leave that body. Tell me what happens to you.” After a few moments, she began to describe the events following her death. Her face looked peaceful, her breathing relaxed.

Cô trả lời ngắn gọn: – Không, tôi không biết anh ấy. Cô ngừng lại, rồi nói với giọng sợ hãi: – Tim tôi sắp ngảy khỏi lồng ngực. Nó nhảy lung tung. Tôi cảm thấy hình như hồn gần lìa khỏi xác. – Được rồi. Hãy rời bỏ thân xác đó đi. Nói cho tôi nghe chuyện gì xảy ra với cô. Vài phút sau, cô bắt đầu miêu tả những sự kiện xảy ra sau khi cô chết. Gương mặt cô tỏ vẻ bình yên, hơi thở nhẹ nhàng.

 

“I am hovering above and to the side of my body, near the corner of the ceiling. I can see John sitting with my body. He’s just sitting there. He doesn’t want to move. He will be all alone now. We only had each other.” “Then you never had children?” I asked, for clarification. “No, I could not. But that was not important. We had each other, and that was enough for us.” She lapsed back into silence, her face still very peaceful, a small smile forming. “It is so beautiful here. I am aware of a beautiful light all around me. It pulls at me, and I want to follow it. It is a beautiful light. It restores you with energy!”

– Tôi đang bay lơ lửng, gần góc trần nhà. Tôi nhìn thấy John ngồi kế bên thi thể của tôi. Anh chỉ ngồi đó, không muốn di chuyển. Giờ đây anh sẽ sống cô đơn. Chúng tôi chỉ có nhau mà thôi. Tôi hỏi rõ hơn: – Cô không bao giờ có con? – Không. Tôi không thể. Nhưng chẳng quan trọng gì. Chúng tôi có nhau đã quá đủ cho chúng tôi rồi. Cô đột ngột im lặng. Gương mặt thanh thản, hé một nụ cười. – Ở đây quá đẹp. Tôi nhận ra có một luồng ánh sáng tuyệt diệu đang ở quanh tôi. Nó kéo tôi. Tôi muốn đi theo nó. Nó quá đẹp. Nó sẽ phục hồi sức lực cho tôi.

 

“Go ahead,” I agreed. “We travel through a beautiful valley, with trees and flowers all around. … I am becoming aware of many things, much information, much knowledge. But I don’t want to forget about John. I must remember John, and if I learn all these other things, I might forget John, and I can’t! “You will remember John, too,” I advised, but I was not really sure. What was this other knowledge she was being given? I asked her. “It is all about lifetimes and energies, about how we use our lifetimes to perfect our energies so that we can move on to higher worlds. They are telling me about energy and about love and how these are the same . . . when we understand what love really is. But I do not want to forget about John!”

– Cứ tiếp tục. – Chúng tôi đi qua một thung lũng tuyệt vời, cây cỏ hoa lá khắp chung quanh… Tôi trở nên ý thức nhiều vấn đề, nhiều thông tin, nhiều tri thức. Nhưng tôi không muốn quên John. Tôi phải nhớ John. Nếu tôi họctất cả những điều này, có lẽ tôi sẽ quên John, nhưng tôi không thể! – Cô cũng sẽ nhớ John. Tôi khuyên cô, nhưng không chắc lắm. Tri thức gì mà cô sẽ được học đây? Tôi hỏi cô. – Đó là về những kiếp luân hồi và năng lực, về cách sử dụng các kiếp sống để hoàn thiện năng lực, để chúng ta có thể chuyển đến những cảnh giới cao hơn. Họ nói với tôi về năng lực, về tình yêu, và những điều này giống nhau như thế nào… Khi chúng ta hiểu tình yêu thật sự là gì. Nhưng tôi không muốn quên John.

 

“I will remind you all about John.” “Good.” “Is there more?”

“No, that is all for now. . ..” Then she added, “We can learn more about love by listening to our intuitions.” Perhaps this last comment had more levels of meaning, especially for me. Years earlier the Masters, speaking through Catherine, had told me at the very end of her sessions and their amazing revelations, “What we tell you is for now. You must now learn through your own intuition.” There would be no more revelations through Catherine’s hypnosis. Elizabeth rested. There would be no further revelations today either. I awakened her, and after her mind reoriented to the present time, she began to cry softly.

– Tôi sẽ luôn nhắc cô nhớ John. – Tốt. – Còn gì nữa không? – Không. Đó là tất cả cho hiện tại. Cô nói thêm: – Chúng tôi học nhiều hơn về tình yêu bằng cách lắng nghe trực giác.Tôi đã từng nghe điều này từ các vị thầy thông qua Catherine. Họ đã nói rằng: “Những gì chúng tôi nói với anh là dành cho hiện tại. Anh phải học xuyên qua chính trực giác của mình”. Elizabeth nghỉ ngơi. Hôm nay chắc cũng không có gì hé lộ thêm nhiều. Tôi đánh thức cô. Sau khi tâm trí cô định hướng lại, cô khóc day dứt.

 

“Why are you crying?” I gently asked her. “Because I loved him so much, and I don’t think I will ever love someone that much again. I’ve never met any man that I could love like that, and who loved me back the same way. And without that love, how can my life ever be complete? How can I ever be completely happy?” “You never know,” I objected, but without much conviction. “You could meet someone and fall madly in love again. You could even meet John again, in another body.” “Sure,” she said with some sarcasm. Her tears kept falling.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: – Sao cô lại khóc? – Vì tôi yêu anh ấy rất nhiều. Tôi không nghĩ rằng mình đã từng yêu lại một người nào theo cách đó. Tôi chưa gặp ai mà tôi có thể yêu nhiều như vậy. Hoặc có người nào đã yêu tôi như John. Làm sao tôi có thể hoàn thiện cuộc sống khi không có tình yêu? làm sao tôi có thể hạnh phúc trọn vẹn? – Cô chưa biết mà. Tôi phản đối, nhưng không tin tưởng lắm. – Cô có thể sẽ gặp và lại yêu điên cuồng. Thậm chí bây giờ cô còn chưa gặp lại John trong một thân thể khác mà. – Chắc vậy.Cô nói với vẻ mỉa mai, nước mắt vẫn lăn dài.

 

“You’re just trying to make me feel better. I’ve got a better chance of winning the lottery than of finding him again.” The odds of winning the lottery, I remembered, were fourteen million to one.

– Ông chỉ cố làm tôi vui thôi. Tôi thấy mình có cơ hội trúng số nhiều hơn là tìm lại được John. Cơ hội trúng số? Tôi nhớ là gấp mười bốn triệu lần.

 

* * *

 

In Through Time into Healing, I describe the reunion of Ariel and Anthony. A reunion with a soulmate after a long and involuntary separation can be an experience worth waiting for-even if the wait is one of centuries.

Tôi đã từng chứng kiến sự tái hợp của Ariel và Anthony. Cuộc tái hợp của những mối tình là một trải nghiệm đáng giá để chờ đợi. Nhiều khi sự đợi chờ dài hàng thế kỷ.

 

On a vacation in the Southwest, my former patient, Ariel, a biologist, met an Australian named Anthony. Both were emotionally mature individuals who had been married before, and they quickly fell in love and became engaged. Back in Miami, Ariel suggested that Anthony have a regression session with me just to see if he could have the experience and to “see what came up.” They were both curious to find out whether Ariel would appear in any way in Anthony’s regression.

Trong một kỳ nghỉ tại miền Tây Nam, bệnh nhân cũ của tôi, một nhà sinh vật học tên là Ariel đã gặp một người Úc tên là Anthony. Cả hai đều là những con người chín chắn đầy xúc cảm. Họ đều đã lập gia đình trước đó. Họ yêu nhau như gặp tiếng sét và họ hứa hôn với nhau. Trở về lại Miami, Ariel đề nghị Anthony đến gặp tôi để được đưa về quá khứ, tìm kiếm một cuộc trải nghiệm, và nhìn xem điều gì đã xảy ra. Cả hai đều tò mò muốn khám phá ra rằng liệu Ariel có từng xuất hiện theo cách nào đó trong chuyến du hành trở về quá khứ của Anthony.

 

   Hannibal (Hǎnnibal Barca, 247 BC – ? 183/2/1 BC), was a Carthaginian

   statesman and general. He was the greatest enemy of the Roman Republic.

 

Anthony turned out to be a superb regression subject. Almost instantly, he returned to a very vivid North African lifetime around the time of Hannibal, more than two thousand years ago. In that lifetime, Anthony had been a member of a very advanced civilization. His particular tribe was fair

skinned, and they were gold smelters who had the ability to use liquid fire as a weapon by spreading it on the surface of rivers. Anthony was a young man in his mid-twenties in the midst of fighting a forty-day war with a neighboring, darker-skinned tribe that vastly outnumbered the defenders.

Anthony trở thành đối tượng thoái chuyển cao cả. Gần như lập tức, Anthony quay về một kiếp sống rất sống động tại Bắc Phi, vào khoảng thời đại Hannibal, hơn hai ngàn năm trước. Trong kiếp này, Anthony là thành viên trong nhóm người rất tiên tiến. Bộ tộc đặc biệt của anh là người có nước da màu sáng, họ là những nhà luyện vàng. Họ có khả năng dùng chất khí lửa lỏng như là vũ khí lan nhanh trên mặt sông. Anthony và một thanh niên khác cùng lứa tuổi hai mươi, đang ở giữa cuộc chiến bốn mươi ngày với bộ tộc da đen sống kế bên bộ tộc của anh. Bộ tộc này đông hơn rất nhiều so với bộ tộc anh.

 

Anthony’s tribe had actually trained some of the members of the enemy tribe in the art of warfare, and one of the former trainees was leading the assault. One hundred thousand of the enemy tribe carrying swords and hatchets were crossing a large river on ropes as Anthony and his people spread liquid fire on their own river, hoping it would reach the attackers before the attackers reached the shore.

Bộ tộc của Anthony đã từng huấn luyện cho nhiều thành viên của bộ tộc đối thủ về chiến thuật. Một trong những người được huấn luyện đã trở thành thủ lĩnh của cuộc tàn sát này. Một trăm ngàn quân thù mang gươm và rìu băng ngang con sông lớn trên dây thừng khi Anthony và bộ tộc của anh dùng khí lửa lỏng đốt trên mặt sông, hy vọng nó sẽ ngăn chặn những kẻ tấn công trước khi chúng leo qua tới bờ.

 

To protect their women and children, the defending tribe put most of them on large boats with violet sails in the middle of a huge lake. Among this group was Anthony’s young and beloved fiance, who was perhaps seventeen or eighteen years old. However, the liquid fire suddenly burned out of control, and the boats caught fire. Most of the tribe’s women and children perished in this tragic accident, including Anthony’s fiance, who was his great passion.

Để bảo vệ trẻ em và phụ nữ, bộ tộc Anthony đưa họ lên thuyền lớn với những cánh buồm màu tím, đẩy vào giữa cái hồ lớn. Trong số này có vị hôn thê yêu quý của Anthony, cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng bỗng nhiên ngọn lửa không theo hướng điều khiển mà bắt vào con thuyền. Hầu hết phụ nữ và trẻ em chết thảm trong tại nạn kinh hoàng. Trong đó có cả vị hôn thê của Anthony, cô là nỗi đam mê tha thiết của anh.

 

This tragedy broke the morale of the warriors, and they were soon defeated. Anthony was one of the few who escaped the slaughter through brutal hand-to-hand fighting. Eventually, he escaped to a secret passageway that led to a warren of rooms underneath the large temple where the tribe’s treasures were stored.

Thảm kịch này đã đập tan chí khí của chiến binh, rồi họ sớm bị thua trận. Anthony là một trong vài người trốn khỏi sự tàn sát man rợ theo cách xẻ thịt từng người. Sau đó anh trốn đến một đường hầm bí mật, dẫn vào đường ngang ngõ tắt có nhiều phòng ngầm dưới lòng đất của ngôi đền lớn, nơi cất giữ kho báu của bộ tộc.

 

There Anthony had found one other living person, his king. The king commanded Anthony to kill him, and Anthony, a loyal soldier, complied against his will. After the king’s death, Anthony was all alone in the dark temple, where he used is time to write the history of his people on gold leaf and to seal the writing in large urns or jars. It was here that he eventually died of starvation and grief over the loss of his fiance and his people.

Anthony gặp lại vị vua của anh ở đó. Vị vua ra lệnh cho Anthony phải giết ông, và Anthony, một người lính trung thành phải tuân theo lệnh ông. Sau khi vua chết đi, anh sống một mình trong ngôi đền tối đen đó. Anh dùng thời gian sống tại đó viết về lịch sử của bộ tộc trên chiếc lá vàng và niêm phong bài viết trong một cái hũ lớn. Anh chết dần vì đói và đau buồn vì mất người yêu, và mất cả dân tộc mình.

 

There was one more detail. His fiance in that lifetime reincarnated as Ariel in this lifetime. The two of them reunited as lovers after two thousand years. Finally, the long-postponed wedding would take place. Anthony and Ariel had only been separated for one hour when he stepped out of my office. But the power of their reunion was such that it was as though they had not seen each other for two thousand years.

Còn một chi tiết nữa. Vị hôn thê của anh trong kiếp sống đó chính là Ariel trong kiếp này. Hai con người yêu nhau đã tái hợp sau hơn hai ngàn năm. Cuối cùng, một đám cưới đã bị hoãn lại quá lâu cũng được tổ chức. Anthony và Ariel chỉ chia tay một giờ khi anh bước vào phòng khám. Nhưng sức mạnh trong sự tái hợp quá lớn giống như thể là họ đã không gặp nhau hai ngàn năm qua.

 

Recently Ariel and Anthony were married. Their sudden and intense and seemingly coincidental meeting now has a new layer of meaning to them, and their already passionate relationship is now infused with a sense of continuous adventure. Anthony and Ariel plan to take a trip to North Africa to try and find the location of their past life together and to see what other details they can uncover. They know that whatever they find can only increase the adventure they find in each other.

Gần đây họ đã cưới nhau. Cuộc gặp gỡ đột ngột, ngẫu nhiên, mãnh liệt bây giờ còn có một lớp ý nghĩa mới đối với họ. Mối quan hệ tha thiết trước đó, bây giờ đã thấm qua cái cảm giác thích phiêu lưu của họ. Anthony và Ariel lên kế hoạch cho chuyến du lịch đến Bắc Phi để tìm kiếm vùng đất họ đã từng sống với nhau trong một kiếp quá khứ. Họ muốn nhìn xem những chi tiết khác mà họ có thể khám phá thêm. Họ biết rằng bất cứ điều gì họ tìm thấy được đều làm tăng thêm chuyến phiêu lưu mà họ tìm thấy nhau.

 

Sources:

Tài Liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
  3. http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
  4. Photo 2: https://mereinkling.net/2017/08/30/c-s-lewis-yeats-and-an-intermediary/
  5. Photo 3: https://simple.wikipedia.org/wiki/Hannibal