Chapter 10 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited – Song ngữ

English: Dr. Brian L. Weiss – 1996.

Việt ngữ: Vương Thị Minh Tâm.

Compile: Lotus group.

 

Chapter 10 – Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi – Only Love Is Real, The Story Of Soulmates Reunited

 

   Gabriel Charles Dante Rossetti (12 May 1828 – 9 April 1882),

   generally known as Dante Gabriel Rossetti was an English poet, illustrator,

   painter and translator, and member of the Rossetti family.

 

I have been here before,

But when or how I cannot tell:

I know the grass beyond the door,

The sweet keen smell,

Tôi đã ở đây rồi,

Nhưng lúc nào, bằng cách nào, tôi không thể nói.

Tôi biết bãi cỏ trước cửa,

Một mùi hương dễ chịu ngọt ngào,

 

The sighing sound, the lights around the shore….

You have been mine before,

How long ago I may not know:

But just when at that swallow’s soar

Âm thanh ánh sáng chung quanh đó.

Em đã là của tôi trước kia.

Bao lâu rồi tôi không biết.

Khi cánh chim nhạn vút lên không,

Your neck turned so,

Some veil did fall,

I knew it all of yore.

Em ngoảnh lại nhìn,

Chiếc khăn mạng rơi xuống,

Tôi biết tất cả là của ngày xưa.

 

Dante Gabriel Rossetti

 

Pedro entered the middle of a difficult lifetime. Sometimes the difficult ones offer the most opportunities to learn, opportunities to progress more quickly along our paths. Sometimes the relatively easy lifetimes offer fewer chances for advancement. They are times to rest. This was definitely not one of the easy ones. Immediately Pedro was angry, and he clenched his jaw tightly.

Pedro đi vào khoảng giữa của một kiếp sống khó khăn. Đôi khi, những kiếp sống khó khăn tạo cơ hội tốt nhất để học hỏi, để tiến bộ nhanh hơn theo con đường của chúng ta. Những kiếp yên lành hiếm khi cho ta cơ hội để tiến bộ. Đó là thời gian nghỉ ngơi. Điều này định rõ là không phải một kiếp sống yên lành. Ngay lập tức Pedro cảm thấy giận dữ, anh nghiến chặt quai hàm.

 

“They’re making me go, and I do not want to. … I do not wish that kind of life!” “Where are they making you go?” I asked, looking for clarification. “Into the priesthood, to be a monk. … I do not want this!” he said, insistently. He was silent for a moment, still angry. Then he began to explain. “I am the youngest son. It is expected that I do this. But I do not want to leave her. . .. We are in love; but if I go, someone else will have her, not me. … I cannot bear that. I would die first!”

– Họ bắt tôi phải đi, tôi không muốn… tôi không thích lối sống đó! Tôi hỏi cho rõ: – Họ bắt anh đi đâu? – Vào tu viện… làm tu sĩ… tôi không muốn! Anh nói chắc chắn. Anh yên lặng một lát, vẫn còn giận dữ, rồi từ từ giải thích: – Tôi là con trai út. Họ muốn tôi làm điều này. Nhưng tôi không muốn xa cô ấy… chúng tôi yêu nhau. Nếu tôi ra đi người khác sẽ cưới cô ấy… Tôi không thể chịu nỗi điều đó. Tôi sẽ chết trước!

 

But he did not die. Instead, he became gradually resigned to the inevitable. He had to separate from his love. His heart was ripped out, but he continued to live anyway. Years passed. “It is not so bad now. The life is peaceful. I am very attached to the abbot and I have chosen to stay with him. . ..” After more silence, a recognition. “He is my brother . . . my brother. I know it is him. We are very close. I can see his eyes!” Pedro had finally found his deceased brother. I knew that now his grief would begin to heal. The brothers had indeed been together before. And if before, they could be together again.

Nhưng anh không chết. Thay vào đó, anh dần dần trở nên cam chịu điều không tránh khỏi. Anh phải chia tay với người yêu, trái tim anh tan nát, nhưng dù sao anh vẫn phải sống. Năm tháng trôi qua. – Giờ thì cũng không đến nỗi tệ. Cuộc sống bình yên. Tôi quấn quýt với vị trụ trì, rồi tôi chịu ở lại với ông ấy. Một thoáng yên lặng, một cái nhận dạng. – Ông ấy là anh trai tôi… tôi biết đó là anh ấy. Chúng tôi rất thân thiết. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh ấy! Rốt cuộc thì Pedro đã tìm thấy người anh đã chết. Tôi biết nỗi đau của anh sẽ được chữa lành. Thật ra hai anh em đã sống với nhau từ trước. Và như vậy họ sẽ còn gặp lại nhau.

 

More years passed. The abbot grew old. “He will leave me soon,” Pedro predicted. “But we will be together again, in heaven. . .. We have prayed for that.” The abbot soon died, and Pedro grieved. He prayed and he meditated, and the time of his death approached. He had contracted tuberculosis and he was coughing. Breathing was difficult. His spiritual brothers stood around his bedside. I let him pass quickly to the other side. There was no need to suffer again.

Năm tháng tiếp tục trôi qua. Vị trụ trì đã già. – Ông ấy sẽ sớm bỏ tôi lại. Nhưng chúng tôi sẽ gặp nhau trên thiên đường… Chúng tôi cầu nguyện cho điều đó. Vị trụ trì chết sớm, Pedro đau buồn. Anh cầu nguyện, thiền định, và rồi anh cũng sắp chết. Anh bị lao phổi và ho rất nhiều. Hơi thở khó khăn. Linh hồn của người anh đứng chung quanh anh. Tôi đưa anh qua nhanh phía khác. Không cần thiết phải đau lòng nữa

 

“I learned about anger and forgiveness,” he began, not even waiting for me to ask about the lessons of that lifetime. “I learned that anger is foolish. It eats at the soul. My parents did what they thought best, for me and for them. They did not understand the intensity of my passions or that I had the right to determine the direction of my life, not they. They meant well, but they did not understand. They were ignorant . . . but I have been ignorant also. I have commandeered the lives of others. So how can I judge them or be angry with them when I have done the same?”

Không chờ tôi hỏi về bài học trong kiếp đó, anh nói: – Tôi học được bài học về cơn giận dữ và lòng tha thứ. Giận dữ là ngu si. Nó nhai nghiến tâm hồn ta. Cha mẹ tôi làm điều gì mà họ cho rằng tốt nhất, cho tôi và cho họ. Ông bà không hiểu được sự đam mê mãnh liệt trong long tôi, không hiểu rằng tôi có quyền xác định hướng đi cho đời mình, không phải cuộc đời cha mẹ mình. Ông bà rất tốt, nhưng không hiểu. Ông bà khờ dại… tôi cũng khờ dại. Tôi đã trưng dụng cuộc đời mình cho người khác. Vì vậy làm sao tôi có thể xét xử họ, hoặc giận dữ với họ khi tôi cũng như họ?

 

He was silent again, then resumed. “This is why forgiveness is so important. We have all done those things for which we condemn others. If we want to be forgiven, we must forgive them. God forgives us. We should forgive, too.” He was still reviewing the lessons. “I would not have met the abbot if I had my way,” he concluded. “There is always compensation, always grace, always goodness, if we just look for it. If I had remained angry and bitter, if I had resented my life, I would have missed the love and the goodness that I found in the monastery.”

Anh lại yên lặng, rồi tiếp tục: – Đây là lý do tại sao lòng khoan dung tha thứ lại quá quan trọng như vậy. Chúng ta làm mọi thứ mà chúng ta lại lên án người khác. Nếu chúng ta muốn được tha thứ, chúng ta phải có long khoan dung tha thứ trước. Anh đang ôn lại bài học, rồi kết luận: – Chắc hẳn tôi sẽ không gặp vị trụ trì nếu tôi đi theo con đường của tôi. Luôn luôn có sự đền bù, ân huệ, lòng tốt, nếu chúng ta tìm kiếm. Nếu tôi vẫn ôm lòng thù hận, cay đắng, phẫn nộ đời mình, hẳn là tôi đã mất đi cơ hội cho tình yêu và lòng tốt, những điều mà tôi đã tìm thấy trong tu viện.

 

There were other, smaller lessons. “I learned about the power of prayer and meditation,” he added. He was silent again as he pondered the lessons and implications of that saintly life. “Perhaps it was better to sacrifice romantic love,” he conjectured, “for the greater love of God and my brothers.” I was not sure, and neither was he. Several hundred years later in Germany, Pedro’s soul, in Magda, chose a very different path. The next step in Pedro’s journey to find the meeting point between spiritual love and romantic love occurred immediately after his memory of the monk.

Vẫn còn nhiều bài học nho nhỏ khác. Anh nói thêm: – Tôi hiểu được sức mạnh của lòng thành và thiền định. Anh lại giữ yên lặng, như thể anh đang suy gẫm về bài học và ngụ ý của đời sống của vị thánh. Anh phỏng đoán: – Có lẽ điều này tốt hơn tình yêu trai gái lãng mạn. Một tình yêu vĩ đại dành cho đấng Tối Cao và anh trai tôi. Tôi không tin chắc, Pedro cũng vậy. Cả trăm năm trước tại Đức, linh hồn Pedro là Magda, một con người đã chọn con đường quá khác xa. Bước tiếp theo, Pedro du hành đến điểm gặp gỡ giữa tình yêu tâm linh và tình yêu lãng mạn. Nó xuất hiện ngay ký ức làm tu sĩ của anh.

 

“I’m being pulled back to another life,” he announced abruptly. “I must go!” “Go ahead,” I urged. “What is happening?” He was silent for a few moments. “I’m lying on the ground, gravely wounded. . .. There are soldiers nearby. They have pulled me over the ground and the rocks. . .. I’m dying!” He gasped. “My head and my side hurt badly,” he muttered in a thin voice. “They are no longer interested in me.” The rest of this poor man’s story slowly emerged.

– Tôi đang bị kéo về một kiếp khác. Tôi phải đi. Tôi thúc giục: – Cứ tiếp tục. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một thoáng yên lặng. – Tôi đang nằm trên con đường đất, đau đớn vô cùng… những tên lính ở kế bên. Chúng kéo lê tôi đi qua con đường đất và những hòn đá… Tôi sắp chết. Anh thở hổn hển, thầm thì yếu ớt: – Đầu và mình tôi đau đớn kinh khủng. Chúng không thèm đếm xỉa đến tôi nữa. Phần còn lại của câu chuyện về người đàn ông nghèo chầm chậm nổi bật lên.

 

When he stopped responding, the soldiers left. He could see them above him in their short leather uniforms and boots. They were not happy. They were having their fun, but they had not really meant to kill him. They were not sad. These people were not worth very much. All in all, an unsatisfying escapade.

Khi ông ta không đối phó nỗi nữa thì đám lính bỏ đi. Ông có thể nhìn thấy chúng mặc đồng phục bằng da và đi giày bốt. Chúng không vui. Chúng đang đùa giỡn, nhưng không cố ý giết ông. Chúng cũng không buồn. Những con người này vô dụng đối với chúng. Nói chung, trò đùa quái ác không làm chúng hài lòng.

 

His daughter came to him, wailing and sobbing, and she softly cradled his head in her lap. She rocked rhythmically, and he could feel the life ebbing from his shattered body. His ribs must have been broken because there was a sharp pain with every breath. He tasted blood in his mouth. His strength was diminishing rapidly now. He tried to speak to his daughter but could not utter a word. A distant gurgling came from somewhere in the depths of his body.

Con gái ông chạy lại, khóc lóc thảm thiết, ôm đầu ông vào lòng. Cô bé ngất ngư, ông có thể cảm thấy cuộc đời sắp tắt vì thân thể tan rã. Xương sườn hẳn đã gãy vì ông nghe đau nhói mỗi lần thở. Ông cảm thấy máu ở khóe miệng. Sức mạnh của ông đã biến mất nhanh chóng. Ông cố nói với con gái mình nhưng không thể. Tiếng ồng ộc từ đâu đó chạy trong thân thể ông.

 

“I love you, father,” he heard her say softly. He was too weak to answer. He loved her very much, this daughter. He would miss her beyond human endurance. His eyes closed for the last time, and the incredible pain disappeared. Somehow, he could still see. He felt extremely light and free. He found himself looking down at his crumpled body, his head and shoulders resting limply in his daughter’s lap. She was sobbing, completely unaware that he was now at peace, that the pain was gone. She was focusing only on his body, a body that no longer held him, rocking slowly back and forth.

– Con thương cha lắm, cha ơi! Ông nghe con gái mình nói thầm thì. Ông quá yếu không thể trả lời. Ông cũng thương yêu con mình rất nhiều. Ông sẽ nhớ nó ngoài sức chịu đựng của con người. Mắt ông nhắm nghiền, cơn đau không tả xiết biến mất. Bằng cách nào đó, ông có thể nhìn thấy. Ông hoàn toàn nhẹ nhõm và tự do. Ông tự nhìn thấy thi thể nhàu nát của mình, đầu vai ông đang nằm trong lòng con gái ông. Cô bé đang thổn thức, không hề nhận thức được bây giờ ông đã bình yên, cơn đau đã hết. Cô chỉ biết ôm thi thể ông, một thi thể không còn nắm giữ ông nữa, cô cứ ngồi ngất ngư qua lại.

 

He could leave his family now, if he wanted. They would be all right. They only needed to remember that they would also leave their bodies when their time arrived. He became aware of a marvelous light, brighter and more beautiful than a thousand suns. Yet he could look directly at it. Someone in or near the light was beckoning to him. His grandmother! She looked so young, so radiant, so healthy. He desired to go to her, and instantly he was with her near the light.

Bây giờ ông có thể rời bỏ gia đình mình nếu ông muốn. Họ vẫn ổn. Họ chỉ cần nhớ rằng họ cũng sẽ bỏ lại thân thể khi đến lúc.Ông bắt đầu nhận thức ra một luồng ánh sáng tuyệt diệu, sáng hơn và đẹp hơn cả ngàn ánh mặt trời. Tuy nhiên ông vẫn có thể nhìn thẳng vào nó. Một người nào đó đứng ánh sáng vẫy tay với ông. Bà ngoại ông. Bà rất trẻ, rạng rỡ và sung sức. Ông ao ước bước đến gần bà ngoại, và lập tức ông đứng kế bà ngoại và luồng ánh sáng. Tư tưởng bà chuyền qua ý thức của ông:

 

“It is good to see you again, my child,” she thought, the words appearing in his consciousness. “It has been a long time.” She hugged him in arms of spirit, and they walked together into the light.

– Rất vui gặp lại cháu. Thật là lâu quá rồi. Bà ngoại ôm ông trong cánh tay linh hồn và dẫn ông bước đi vào luồng ánh sáng.

 

Pedro’s haunting story completely engrossed me. Moved by his grief at leaving his daughter, I could feel the profound sadness of his parting words. However, I rejoiced at the uplifting encounter with his grandmother. If I were not so overwhelmed by the emotions of the moment, which also evoked the tragic memory of my own son’s death, perhaps my mind would have made the connection between Pedro and Elizabeth.

Câu chuyện đầy ám ảnh của Pedro rõ ràng ngấu nghiến tôi. Nỗi buồn đau khi rời bỏ đứa con gái của ông khiến tôi buồn khôn tả về những lời chia tay. Tuy nhiên, tôi hân hoan vì ông gặp lại bà ngoại. Nếu tôi không quá xúc động, và bi kịch không làm tôi nhớ đến cái chết của con trai mình, thì có lẽ tâm trí tôi đã hình thành nên một mối nối giữa Pedro và Elizabeth.

 

I had heard the daughter’s words before. As Miriam, Elizabeth had rocked back and forth on the bloody ground, cradling her dying father, and she had whispered the same lament. The stories were eerily similar.

Tôi đã nghe những lời này từ cô con gái nhỏ trước đó. Là Miriam, Elizabeth đã ngất ngư qua lại trên đường đất đầy máu, ôm thi thể cha cô vào lòng, và cô thầm thì những lời than van y như vậy. Hai câu chuyện giống nhau một cách thần bí.

 

At that moment not only was my view obscured by emotion, but several weeks and dozens of other patients had intervened since Elizabeth’s recounting, thus dimming my awareness even more. The discovery of their entwined destinies would be delayed to a different day.

Ngay lúc đó tâm trí tôi không chỉ bị che khuất bởi sự xúc động, mà vài tuần sau nhiều bệnh nhân xen vào giữa kỳ hẹn của Elizabeth, nên tôi không thể nhận ra điểm thần bí này.Việc khám phá số phận đan kết của họ có lẽ phải hoãn lại vào một ngày khác.

 

* * *

 

My mind flashed back to the short life of my firstborn son, Adam. I think it was my mental picture of the grief of Pedro’s daughter in that ancient life that precipitated this memory. Carole and I had rocked in each other’s arms after the early-morning phone call from the doctor at the hospital. Adam’s life had ended at twenty-three days. Heroic open-heart surgery could not save him. We cried, and we rocked. There was nothing else we could do at that moment.

Tâm tư tôi vụt sáng về kiếp sống quá ngắn của con trai tôi, Adam. Tôi cho rằng đó là bức tranh tinh thần về nỗi buồn của cô con gái Pedro trong một kiếp xa xưa đã kết tủa vào ký ức này. Vợ chồng tôi đã choáng váng trong tay nhau sau cú điện thoại vào sáng sớm từ bệnh viện. Cuộc sống của Adam chỉ vọn vẹn hai mươi ba ngày. Bác sĩ phẩu thuật tim mở đầy bản lĩnh cũng không cứu nổi thằng bé. Chúng tôi khóc ngất ngư. Chúng tôi không thể làm gì trong lúc đó.

 

Our grief seemed overwhelming, beyond physical and mental endurance. Even breathing became difficult. It hurt to take a deep breath, and air was hard to come by, as if there were a constricting corset around our chests, a corset of grief, but with no ties to undo. With time the intensity and sharpness of our sadness slowly abated, but the hole in our hearts remained. We had Jordan, and we had Amy, and they are unique and special children, but they did not replace Adam.

Nỗi đau đớn của chúng tôi tràn ngập, vượt ngoài cơ thể vật chất và sức chịu đựng tinh thần. Thậm chí còn khó thở. Với thời gian nỗi đau dần nguôi ngoai, nhưng lỗ hổng trong trái tim chúng tôi vẫn còn đó. Chúng tôi lại sinh Jordan và Amy, chúng là những đứa trẻ khá đặc biệt, nhưng không thay thế được Adam.

 

The passage of time did help. Like ripples in a pond after a heavy stone disturbs its peaceful surface, waves of grief spread slowly outward. Like the first waves which tightly encircle the stone, everything in our lives was connected to Adam. With time, new people and new experiences came into our lives. They were not as directly connected to Adam and to our pain. Ripples spreading ever outward. More new events, more new things, more new people. Breathing room. We could take deep breaths again. You never forget the hurt, but, as time passes, you can live around it. We met Adam again ten years later in Miami. He talked to us through Catherine, the patient described in Many Lives, Many Masters, and our lives were never the same. After a decade of pain, we began to understand about the immortality of souls.

Thời gian trôi qua cũng giúp chữa lành, giống như những gợn sóng lăn tăn trong hồ sau khi viên đá ném xuống phá tan mặt nước phẳng lặng, những cơn sóng đau buồn chầm chậm trôi đi. Như cơn sóng đầu tiên bao quanh viên đá, mọi thứ trong cuộc đời chúng tôi đều kết nối với Adam. Theo thời gian, những con người mới, những kinh nghiệm mới đến với chúng tôi. Họ không nối kết trực tiếp với Adam và vết thương lòng của chúng tôi. Những gợn sóng lăn tăn cứ vươn tới. Nhiều sự kiện mới hơn, nhiều thứ mới mẻ hơn, nhiều người mới hơn. Chúng ta lại có thể hít thở sâu. Chúng ta không bao giờ quên vết thương lòng, nhưng, như thời gian trôi qua, chúng ta có thể sống với nó. Mười năm sau, chúng tôi gặp lại Adam tại Miami. Truyền đạt qua Catherine, con trai tôi nói rằng những kiếp sống của chúng tôi không bao giờ giống nhau. Sau mười năm đau thương, chúng tôi dần hiểu ra rằng linh hồn là bất diệt.

 

Sources:

Tài Liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/images/file/YRPlCFHe1ggQANQv/chuyentinhquanhieukiepluanhoi.pdf
  2. https://tienvnguyen.net/images/file/3LljBlHe1ggQAFM5/onlyloveisreal.pdf
  3. http://thuvienhoasen.org/images/file/KD6h3bSo0QgQAKUC/chuyen-tinh-qua-nhieu-kiep-luan-hoi.pdf
  4. Photo 2: https://en.wikipedia.org/wiki/Dante_Gabriel_Rossetti