99. Lời khuyên người bệnh – Advice for when you are sick – Song ngữ

Opening The Door Of Your Heart, And Other Buddhist Tales Of Happiness

Mở Rộng Cửa Tâm Mình

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

Compile: Lotus group

 

Chương 11: Suffering and letting go – Khổ đau và buông xả

 

  1. Advice for when you are sick – Lời khuyên người bệnh

 

In my second year as a monk in northeast Thailand, I

came down with scrub typhus. The fever was so strong

that I was admitted to the monks’ ward in the regional

hospital at Ubon. In those days, in the mid-1970s, Ubon was a

remote backwater of a very poor country.

Tôi bị lên trái rạ lúc đang tu tại Thái Lan, tu năm thứ hai. Tôi bị hành nóng lạnh, phải nhập viện ở Ubon và được đưa vô nằm trong khu dành riêng cho tu sĩ. Vào giữa thập niên 70 Ubon còn là một vùng quê xa xôi hẻo lánh rất nghèo nàn.

 

Feeling weak and afflicted, with a drip in my arm, I noticed the male nurse leave

his station at 6.00 p.m. Half an hour later, the replacement nurse had yet to arrive, so I asked the monk in the next bed if we should alert someone in charge that the night nurse hadn’t come. I was quickly told that in the monks’ ward, there never is a night nurse. If you take a turn for the worse during the night, that’s just unlucky karma. It was bad enough being very sick; now I was terrified as well!

Đến nơi tôi cảm thấy mệt nhoài, tay nhân bủn rủn và yếu hẳn người. nhưng phòng không có y tá trực; y tá trực ngày rời viện lúc 6:00 chiều rồi. Chừng nửa giờ sau không thấy có y tá khác thay thế, tôi hỏi sư nằm bên cạnh và được biết khu này không có y tá trực ban đêm. Sư ấy còn nói thêm rằng nếu có gì xảy ra cho sư nào thì đó là vì cái nghiệp của sư ấy vậy! Bệnh đã lo rồi, nghe sư này nói tôi cảm thấy sợ thêm!

 

For the next four weeks, every morning and afternoon a

nurse built like a water buffalo would inject my buttocks with

antibiotics. This was a poor public hospital in an undeveloped

area of a third-world country, so the needles were recycled

many more times than would be allowed even in Bangkok.

That strong-armed nurse literally had to stab the needle with

considerable force to enter the flesh. Monks were expected to

be tough, but my buttocks weren’t: they became very sore. I

hated that nurse at that time.

Đúng là nghiệp của mình nó hành; tôi phải chịu trận nằm lại đây một tháng trường. Mỗi sáng và chiều tôi bị anh y tá, mạnh như trâu, lụi kim vô mông – chích cho thuốc kháng sinh. Là một cơ sở y tế nghèo trong vùng lạc hậu của một quốc gia thuộc thế giới thứ ba, bệnh viện tôi nằm phải dùng đi dùng lại kim và ống chích luộc trong nước sôi. Kim cũ rất lụt nên anh y tá phải ráng sức đâm mạnh làm tôi ê ẩm cả hai mông. Tôi sợ và ghét anh y tá trâu cổ này không thể tả!

 

I was in pain, I was weak, and I had never felt so miserable in my life. Then, one afternoon, Ajahn Chah came into the

monks’ ward to visit me. To visit me! I felt so flattered and

impressed. I was uplifted. I felt great—until Ajahn Chah

opened his mouth. What he said, I later found out, he told

many sick monks whom he visited in hospital.

He told me, ‘You’ll either get better, or you’ll die.’

Then he went away.

Tôi đau đớn, tôi yếu người và tôi khổ sở vô cùng. Một chiều nọ Ajahn Chah đến, Ngài đến thăm tôi? Đúng, Ngài thăm tôi và các sư khác đang nằm tại đây. Tôi rất cảm kích và hãnh diện. Tôi rất vinh hạnh và cảm thấy vui nhiều – cho đến khi Ngài lên tiếng:

“Sư phải ráng hết bệnh nếu không sư sẽ chết.”

(Ajahn Chah lặp lại câu nói này với mọi bệnh nhân Ngài đến thăm chiều hôm ấy, tôi biết được như vậy hồi sau này).

 

My elation was shattered. My joy at the visit vanished.

The worst thing was that you couldn’t fault Ajahn Chah.

What he said was absolute truth. I’ll get better or I’ll die.

Either way, the discomfort of the sickness will not last. Sur-

prisingly, that was very reassuring. As it happened, I got

better instead of dying. What a great teacher Ajahn Chah was.

Lúc ngài ra về, tôi thất vọng ê chề; niềm vui được Ngài đến thăm viếng tan tành theo mây khói. Và cái đau buồn nhất của tôi là tôi không được nghi ngờ lời của một bậc trưởng lão như Ajahn Chah, vì điều gì Ngài nói ra đều là sự thật hết. Tôi phải ráng hết bệnh, nếu không tôi sẽ chết. Hai ngã đường sanh tử, ngã nào cũng xóa tan mọi đau khổ của bệnh tật cả.

Đó là sự thật. Và may cho tôi, tôi được đi qua “ngã sanh” nhờ bệnh thuyên giảm và hết luôn.

Ajahn Chah là một đại sư phụ!

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a888/chuong-11-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://quotefancy.com/ajahn-chah-quotes