97. Kinh nghiệm xe đất – A moving experience – Song ngữ

Opening The Door Of Your Heart, And Other Buddhist Tales Of Happiness

Mở Rộng Cửa Tâm Mình

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

Compile: Lotus group

 

Chương 11: Suffering and letting go – Khổ đau và buông xả

 

  1. A moving experience – Kinh nghiệm xe đất

 

I learned the priceless lesson that ‘the hardest part of

anything in life is thinking about it’ in my early years as

a monk in northeast Thailand.

Tôi học được bài học “nghĩ khổ hơn làm” lúc tôi theo tu học với Ajahn Chah ở Thái Lan.

 

Ajahn Chah was constructing his monastery’s new ceremonial hall and many

of us monks were helping with the work. Ajahn Chah used to test us out by saying that a monk would work hard all day for just one or two Pepsis, which was much cheaper for the monastery than hiring labourers from town. Often I thought of starting a trade union for junior monks.

Lúc bấy giờ Ajahn Chah đang xây cất chánh điện và tất cả các sư đều góp sức. Ajahn Chah thường thử chúng tôi bằng cách nói rằng công lao của một sư trong một ngày bằng hai chai nước ngọt Pepsi (đó là loại nước ngọt có khí hòa tan do hàng PepsiCo sản xuất. Thứ nước ngọt này được dược sĩ Caleb Bredlam ở New Bern, North Carolina Mỹ, chế tạo năm 1898 và trở thành thương hiệu năm 1903), rất rẻ so với lương trả cho công nhân mướn ở ngoài. Biết vậy, tôi nghĩ phải chỉ tôi lập một công đoàn sư trẻ!

 

The ceremonial hall was constructed on a monk-made

hill. There was much earth remaining from the mound. So

Ajahn Chah called us monks together and told us that he

wanted the remaining earth moved around to the back. For

the next three days, working from 10.00 a.m. until well past

dark, we shovelled and wheelbarrowed that great amount of

earth to the very place that Ajahn Chah wanted. I was happy

to see it finished.

Chánh điện được cất trên đồi do các sư khai phá. Cất xong, đất còn dư khá nhiều. Ajahn Chah bảo chúng tôi xe đất đi đổ. Chúng tôi hì hục trong ba ngày liền, xúc đất xe đi đổ chỗ được chỉ định. Công việc rất vất vả, nhưng xong rồi, ai nấy đều hoan hỷ.

 

The following day, Ajahn Chah left to visit another mon-

astery for a few days. After he left, the deputy abbot called us

monks together and told us that the earth was in the wrong

place and had to be moved. I was annoyed, yet I managed to

subdue my complaining mind as we all laboured hard for

another three days in the tropical heat.

Hôm sau lúc Ajahn Chah đi vắng, sư phó trụ trì gọi chúng tôi bảo phải dời đất đi chỗ khác. Tôi nhớ lại ba ngày làm việc không kịp thở dưới ánh nắng cháy da vừa qua mà ngán ngẩm rồi đâm ra bực dọc. Nhưng rất may, tôi tự chế được và bắt tay vô làm.

 

Just after we had finished moving the heap of earth for the

second time, Ajahn Chah returned. He called us monks

together and said, ‘Why did you move the earth there? I told

you it was to go in that other spot. Move it back there!’

I was angry. I was livid. I was ropeable. ‘Can’t those sen-

ior monks decide among themselves first? Buddhism is

supposed to be an organised religion, but this monastery is so

disorganised it can’t even organise where to put some dirt!

They can’t do this to me!’

Công tác vừa xong, Ajahn Chah vừa về tới. Ngài gọi chúng tôi hỏi tại sao dời đất đi khỏi chỗ Ngài đã chỉ định. “Hãy dời đất trở lại” Ngài bảo. Tôi bắt đầu giận, giận tím gan. Tôi tự hỏi: “Sao các trưởng lão ấy không thảo luận để lấy thỏa thuận trước? Phật giáo là một đạo rất có quy củ, nhưng tự viện này thật không có tổ chức, chỉ có khối đất dư mà cũng không quyết định được phải đổ ở đâu. Thật quá đáng!”

 

Three more long, tiring days loomed ahead of me. I was

cursing in English, so the Thai monks wouldn’t understand

me, as I pushed the leaden wheelbarrows. This was beyond

the pale. When would this stop?

Ba ngày cực khổ nữa đang chực chờ chúng tôi. Lúc còng lưng đẩy xe đất, tôi rất bất mãn; tôi rủa bằng tiếng Anh nên các sư Thái không hiểu. Tôi nghĩ chỉ thị của sư trưởng lão không hợp lý và thử hỏi cái không hợp lý này còn kéo dài tới bao lâu nữa!

 

I began to notice that the angrier I was, the heavier the

wheelbarrow felt. One of my fellow monks saw me grum-

bling, came over and told me, ‘Your trouble is that you think

too much!’

Tôi có cảm tưởng tôi càng giận, xe đất càng nặng thêm. Thấy tôi vừa hì hục vừa lầm bầm, một sư bạn ngừng tay đến nói nhỏ với tôi rằng: “Vấn đề của sư là sư suy nghĩ nhiều quá!”

 

He was so right. As soon as I stopped whingeing and

whining, the wheelbarrow felt much lighter to push. I learned

my lesson. Thinking about moving the earth was the hardest

part; moving it was easy.

To this day, I suspect that Ajahn Chah and his deputy

abbot planned it as it happened from the very start.

Nghe lời sư bạn, tôi không suy nghĩ và không than vãn nữa, tôi có cảm tưởng xe đất nhẹ ra và dễ đẩy hơn. Nghĩ đến việc xe đất khó hơn đẩy xe đất. Sư bạn tôi nói đúng và tôi học được chữ Nhẫn.

Giờ đây tôi nghĩ chắc hai sư trưởng lão của chúng tôi đã sắp đặt vậy ngay từ lúc đầu.

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a888/chuong-11-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://contexts.org/articles/digging-for-mutual-cooperation/