74. Chương 8: Tin tưởng mù quáng – Blind faith – Song ngữ

Opening The Door Of Your Heart, And Other Buddhist Tales Of Happiness

Mở Rộng Cửa Tâm Mình

English: Ajahn Brahm

Việt ngữ: Chơn Quán Trần-ngọc Lợi

Compile: Lotus group

 

Chương 8: Tâm Và Thực Tại – The Mind and Reality

74. Blind faith – Tin tưởng mù quáng

When we get old our eyesight fades, our hearing goes, our hair falls out, our false teeth go in, our legs become weak and our hands sometimes shake. But the one part of our anatomy that seems to get ever stronger with each passing year is our talkative mouth. This is why the most verbose of our citizens may qualify as politicians only in their later years.

Tuổi già đến, mắt phải mờ, tai phải điếc, tóc phải bạc, răng phải long, chân phải yếu và tay phải run; chỉ có miệng là khỏe, càng ngày càng nói nhiều. Đó cũng là lý do tại sao ta thấy chánh khách ngày càng lớn tuổi càng hay nói.

 

A King many centuries ago had trouble with his ministers. They would argue so much that almost nothing was decided. The ministers, following the most ancient of political traditions, each claimed that they alone were right and every one else was wrong. However, when the resourceful King organized a special public festival, they all agreed to take the day off.

The festival was a spectacular affair held in the large stadium. There was singing and dancing, acrobatics, clowns, music and much else. Then for the finale in front of the huge crowd, with the ministers occupying the best seats of course, the King himself led his royal elephant into the center of the arena. Following the elephant came seven blind men, known in the city to have been blind since birth.

The King took the hand of the first blind man, helped him feel the elephant’s trunk and told him that this is an elephant. He then helped the second blind man feel the elephant’s tusk, the third one its ears, the fourth the head, the fifth the torso, the sixth the legs, and the seventh the tail, telling each one that this was an elephant. Then he returned to the first blindman and asked him to say in a loud voice what an elephant was.

Ngày xưa có một nhà vua không quyết định được việc triều chính vì mỗi năm khi lâm triều bá quan văn võ đua nhau tranh nói và ai cũng bảo mình đúng. Hôm nọ triều đình có tổ chức một lễ hội có đầy đủ trò vui chơi. Nhà vua cho đem vào một con voi và bảy người mù bẩm sinh. Đích thân nhà vua nắm tay mỗi người mù để họ rờ voi, và mỗi người rờ một phần của con voi. Xong, Ngài hỏi cảm tưởng của mỗi người: voi có hình dáng như thế nào?

 

‘In my considered and expert opinion,’ said the first blindman, feeling the trunk, ‘I state with utmost certainty that an “elephant” is a species of snake, genus Python asiaticus.’

“Theo sự hiểu biết chuyên môn của tôi,” người sờ vòi nói, “Con voi là một con trăn thuộc loài Python asiaticus”

 

‘What twittering twaddle!’ exclaimed the second blindman, feeling a tusk. ‘An “elephant” is much too solid to be a snake. In actual fact, and I am never wrong, it is a farmer’s plough.’

“Tầm phào!”Người rờ ngà chê và giải thích, “Voi cứng như vậy làm sao là trăn được. Tôi chưa bao giờ nói sai và xin khẳng định nó giống tay cày của nông dân ta.”

 

‘Don’t be ridiculous!’ jeered the third blind man, feeling an ear. ‘An “elephant” is a palm-leaf fan.’

“Lố bịch,” người rờ tai voi cười khẩy vừa nói, “Giống cái quạt lá cọ.”

 

‘You incompetent idiots!’ laughed the fourth blind man, feeling the head. ‘An “elephant” is obviously a large water jar.’

“Thiệt là đồ khùng,” người rờ mình cười lớn, đắc ý nói, rõ ràng giống cái thùng bự.”

 

‘Impossible! Absolutely impossible!’ ranted the fifth blindman, feeling the torso. ‘An “elephant” is a huge rock.’

“Tất cả đều là đồ ngốc,” người rờ đầu huênh hoang nói, “giống một khối đá lớn.”

 

‘Bulldust!’ shouted the sixth blind man, feeling a leg. ‘An “elephant” is a tree trunk.’

“Khoác lác!” người rờ chân la lớn, “Giống thân cây.”

 

‘What a bunch of twerps!’ sneered the last blind man, feeling the tail. ‘I’ll tell you what an “elephant” really is. It is a kind of fly whisk. I know, I can feel it!’

“Toàn thứ dốt,” người rờ đuôi bĩu môi nói, “Nghe tôi đây nè, nó giống cây phất trần. Tôi đã rờ và biết chắc như vậy”

 

‘Rubbish! It’s a snake.’ ‘Can’t be! It’s a jar.’ ‘No way! It’s a…’ And the blind men started arguing so heatedly, and all at same time, that the words melted together in one loud and long yell. As the insults flew, so did the fists. Though the blind men weren’t quite sure who they were hitting, it didn’t seem that important in the fury of the fracas. They were fighting for principle, for integrity, for truth. Their own individual truth, that was.

While the King’s soldiers were separating the blind and bruised brawlers, the crowd in the stadium was mocking the silent, shamefaced ministers. Everyone who was there had well understood the point of the King’s object lesson. (10)

Bảy người mù rờ voi bắt đầu cãi vã, rồi chửi bới và sau cùng đi đến ẩu đả. Họ chửi nhau vì tự tin – tin mình trúng và vì sự thật – sự thật của riêng mình.

Trong lúc quân ngự lâm ngăn can đám mù, các đại quan cảm thấy nhục nhã và cúi đầu. Mọi người có mặt đều hiểu ẩn ý của “tấm hài kịch” và không quên chế nhạo các đại thần. (viết theo Kinh Phật Tự Thuyết, Udana, chương 6, số 4)

 

Each one of us can know only a part of the whole that constitutes truth. When we hold on to our limited knowledge as absolute truth, we are like one of the blind men feeling a part of the elephant and inferring that their own partial experience is the truth, all else being wrong.

Mỗi người chúng ta chỉ biết được một góc nhỏ của sự thật. Nếu căn cứ vào góc nhỏ ấy để nói rằng đó là sự thật, chúng ta không khác nào như người mù rờ voi.

 

Instead of blind faith, we can have dialogue. Imagine the result if the seven blind men, instead of opposing their data, had combined their experience. They would have concluded that an ‘elephant’ is something like a huge rock standing on four stout tree trunks. On the back of the rock is a fly whisk, on the front a large water jar. At the sides of the jar are two palm-leaf fans, with two ploughs towards the bottom and along python in the middle! That would not be such a bad description of an elephant, for one who will never see one.

Thay vì tự tin mù quáng, chúng ta nên chia sẻ. Ẩn dụ trên cho thấy nếu bảy người mù chia sẻ kinh nghiệm mình, họ có thể đi đến kết luận là con voi giống như một cái thùng rất to đặt trên bốn gốc cây lớn với cây phất trần gắn phía sau và một tảng đá ở phía trước. Tảng đá có con trăn dài quấn tòn ten đằng đầu, hai cây quạt lá cọ phất phất hai bên hông và hai cán cày đâm xuống đất. Mô hình này không đến nỗi tệ, ít ra cũng giúp cho người chưa bao giờ thấy con voi có khái niệm về con voi như thế nào.

 

End of chapter 8 – Hết chương 8

 

Sources:

Tài liệu tham khảo:

  1. https://tienvnguyen.net/p147a885/chuong-8-
  2. https://www.bps.lk/olib/bp/bp619s_Brahm_Opening-The-Doors-Of-Your-Heart.pdf
  3. https://memegenerator.net/instance/61782823/albert-einstein-blind-belief-in-authority-is-the-greatest-enemy-of-truth
  4. https://www.podchaser.com/podcasts/blind-faith-live-real-people-r-9936